Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Ông Táo và con cá vàng

- Cho anh con cá chép về cúng ông Táo em ơi!
- Anh mua loại nào? Nhiều loại lắm, tha hồ chọn!
- Cho anh cái con to to, màu trắng kia đi!
- Con này 2 triệu anh ạ!
- Đắt thế?
- Đây là cá nhập nguyên con từ Ý mà anh! Con này bơi cực bốc mà lại êm, rất đằm cá, hình thức đẹp, cả Táo ông Táo bà đều cưỡi được. Còn nếu muốn rẻ, anh mua cá Việt Nam đi!
- Cá Việt Nam bơi tốt không?
- Không bốc bằng cá Ý, nhưng được cái bền và tiết kiệm cám. Chỉ cần ăn một bát cám là cá có thể bơi được hai cái sông, trong khi cá của Ý thì mới bơi được nửa sông đã ăn hết hai bát cám rồi!
- Vậy còn mấy con màu đỏ sặc sỡ kia thì sao?
- Đây là cá Trung Quốc, em khuyên anh không nên mua vì cá rất yếu, bơi không êm, khi bơi ở tốc độ cao thì đầu cá hay bị lắc. Cá này cũng hay ốm vặt, tốn tiền thuốc men và chết sớm hơn cá Ý và cá Việt! Cả năm ông Táo mới lên chầu trời có một lần, anh cứ mua con cá tử tế cho ông ấy cưỡi, chứ để ông cưỡi cá Tàu thì rất dễ nguy hiểm đến tính mạng. Táo mà có mệnh hệ gì thì mình lại ân hận suốt đời anh ạ!
Vậy là tôi quyết định chọn mua cá xịn. Đắt một tí nhưng yên tâm. Sau khi làm lễ và cúng bái đầu cuối, tôi mang cá ra con sông đầu phố để thả. Vừa rời khỏi tay tôi, con cá đã lộn một vòng rất đẹp mắt trên không trung rồi lao vút đi trong làn nước sông đen ngòm. Đúng là cá xịn có khác, bơi bốc và êm thật!
Rửa xong tay và định quay xe về, chợt tôi thấy bên hồ có một cái quán nhỏ treo cái biển rất to: “Bún cá giảm giá cực sốc! Sale off 69%”. Đang đói bụng nên tôi rẽ luôn vào quán…
- Cho bát bún cá! Nhiều bún em nhé!
- Anh ơi, cuối năm rồi nên bún đắt lắm, không cho nhiều bún được đâu! Em cho anh nhiều cá nhé? Cá thì khuyến mại, anh ăn thoải mái, bao nhiêu cũng được!
- Thật à? Vậy lấy cho anh mấy con ra đây!
- Đây! Em cho anh cả chậu luôn! Ăn được bao nhiêu thì ăn!
Đang đói lại vớ ngay cá rán, vừa giòn vừa thơm, lại miễn phí, nên tôi ăn ngấu nghiến. Được khoảng chục con thì tôi bắt đầu thấy ngờ ngợ. Sao mấy con cá này giống với lũ cá chép tôi hỏi mua vừa nãy thế nhỉ? Cái con bị rán cháy xém kia đúng là con cá Việt Nam rồi; đây nữa, cái con vàng ươm này, chắc chắn là cá Trung Quốc; còn cái con tôi đang ăn đây, dù chỉ còn mỗi cái đầu thì tôi vẫn nhận ra nó là loại cá nhập nguyên con từ Ý. Tôi gọi lão chủ quán lại rồi hỏi:
- Cá này là cá cúng ông Táo, mọi người thả ở sông đúng không?
- Đúng rồi anh! Từ sáng đến giờ em cho người giăng lưới khắp mặt sông, bắt được mấy thùng rồi đấy anh ạ!
- Sao không để cá sống mà bán có phải được nhiều tiền không? Rán lên thế này bán được mấy! Như con cá Ý này này, vừa rồi tôi phải mua 2 triệu đấy!
- Anh ơi, cá bọn em bắt lên thường là đã chết hoặc không thì cũng sắp chết. Anh nhìn đi, nước sông đen sì, rác rưởi hôi thối thế kia, lại còn cả kim tiêm, băng vệ sinh, bao cao su, rồi thì phân người phân chó nổi lềnh phềnh, sao mà cá sống nổi? Mà anh ăn thêm nữa đi! Hết em lại lấy cho, còn nhiều lắm!
- Ờ thôi! Anh no rồi…
Tôi lảo đảo ra khỏi quán rồi gục vào một bụi cây nôn dữ dội. Sao nước mắt lại ứa ra và cổ lại nghẹn đắng thế nhỉ? Chắc là do tôi vừa bị nôn, và cũng một phần vì tôi thương cho số phận của ông Táo nhà tôi cùng với con cá mà tôi vừa thả. Không biết bây giờ họ ra sao? Đã chết vì nước ô nhiễm hay đã sa lưới của lão chủ quán bún cá? Tôi hi vọng là họ đã bị sa lưới và chuẩn bị được đưa lên chảo rán. Vì đằng nào cũng chết thì chết bởi một chảo mỡ thơm lừng cũng còn hơn là chết trong dòng nước đen ngòm, dập dềnh phân người, phân chó…

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
LÊN ĐẦU TRANG