Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Chú tôi

Chiều hôm ấy, đang đi họp cùng với mấy sếp ở quán karaoke ôm thì có điện thoại ông chú gọi. Ông này là ông chú họ ở dưới quê, tính tình thật thà và cũng tếu táo nên mình rất quý dù chú cháu ít khi gặp nhau.
Thấy ông ấy gọi thì mình cũng ngạc nhiên lắm, không biết có chuyện gì…
- Alo, hôm nay mới đi chuyển giới về hay sao mà lại gọi cho cháu thế?
- Tao có chuyển giới thì cũng cặp với Long Nhật chứ không thèm cặp với mày. Ra đón tao cái, tao vừa lên Hà Nội!
- Đậu má, chú chơi ác thế? Ra sao không báo cháu trước?
- Tao có việc gấp, lên thăm bà! Thế mày có đón không thì bảo?
- Có chứ! Chú đang ở đâu?
- Ở đâu làm sao tao biết, mới lần đầu tiên lên Hà Nội mà!
- Đệt, bảo đón mà không biết ở đâu thì cháu đón thế éo nào?
- Từ từ, để chú xem nào! Chú đang ở chỗ có cái tòa nhà cao cao, màu xanh xanh, bên cạnh có cái cột điện treo rất nhiều công tơ với và dây điện loằng ngoằng!
- Shit! Chú nhìn bên đường hộ cháu xem có cái biển nào màu xanh ghi tên phố không?
- À có, có cái biển màu xanh!
- Đọc xem, nó ghi gì?
- Cấm đái bậy!
- Đệt! Nản chú quá! Thôi, vậy chú xem xung quanh có cái hàng quán nào mà có cái biển hiệu to to ấy, trên đó chắc có ghi tên phố, chú nhìn và đọc cháu nghe!
- À có, chú thấy cái quán có biển rất to, đông khách lắm, nhiều người ra vào!
- Đọc nhanh đi!
- Trân Châu!
- Trân Châu à? Nó nằm ở quận nào nhỉ? Hình như cháu éo biết phố này chú ạ! Đọc tiếp xem nó có ghi thêm phường hay quận gì không!
- Trà sữa Trân Châu!
- Con lạy cụ! Thôi, cụ xem có ai đang đi bộ ngang qua thì cụ tóm ngay lại và hỏi họ giúp con xem là cụ đang ở đường nào. Mệt vkl!
Cuối cùng thì cũng đón được lão. Đúng là lần đầu tiên lão lên Hà Nội thật, nhìn thấy mấy em áo hai dây, váy ngắn đi ngược chiều bị gió tốc mà mồm lão cứ há hốc, rồi bắt mình đi chậm lại để lão ngắm gái. Qua cái ao hồ nào lão cũng hỏi hồ ấy tên gì? Của ai? Đậu má, ở Hà Nội mình chỉ biết mỗi Hồ Gươm và Hồ Tây, thế mà đi qua cái hồ chỉ to hơn cái vũng nước, nổi lềnh phềnh đầy rác ở vùng ngoại thành mà lão cũng hỏi tên hồ là gì?! Chả lẽ lúc ấy lại dừng xe quẳng mịa lão ấy xuống hồ. Rồi đến lúc đi qua Hồ Tây, lão bảo sao cái hồ này to thế? Đúng là cái gì của Tây cũng to thật: bèo tây to hơn bèo ta; dâu tây to hơn dâu ta; chuối tây to hơn chuối ta; cả trên phim cấp 3, hàng của tây cũng to gấp mấy lần hàng của ta!
Trên đường đèo lão về nhà mình, thấy bên vỉa hè bán nhiều tranh ảnh đẹp quá, mình dừng lại tính mua một bức tặng bạn gái. Lão cũng ngó nghiêng ra vẻ hiểu biết lắm. Thấy mình chọn một bức có hình một cô gái rất dễ thương đang cầm ô đứng dưới mưa, lão thắc mắc hỏi:
- Sao mày lại chọn cái bức này?
- Dạ, là kỉ niệm thôi chú, bọn cháu lần đầu quen nhau trong một chiều mưa, lúc đó, cô ấy cũng đang đứng cầm ô như thế này này. Mà tiện thể, chú mua tặng vợ ở nhà một bức đi, coi như quà Hà Nội!
- Ừ, cũng được, để tao chọn một cái xem!
Rồi lão lúi húi lục tung cái đống tranh lên và chọn được một bức có hình con heo con rất xinh xắn. Thấy thế mình hỏi:
- Cô nhà chú thích nuôi heo à?
- Không! Đây là kỉ niệm bộ phim đầu tiên tao và cô ấy xem cùng nhau thôi! Nhớ hôm ấy là lần đầu tiên hẹn hò, chả biết đi chơi đâu, chợt nhớ ra là ở nhà có cái băng video con heo này, thế là rủ cô ấy về xem. Tao cũng cứ rủ liều thôi, chỉ sợ cô ấy nổi giận tát cho phát thì nhục, nhưng ai ngờ, cô ấy nhiệt liệt hưởng ứng, còn mua thêm cả bỏng ngô với nước ngọt nữa, nói là vừa xem vừa ăn cho lãng mạn! Nhưng nói thật là mua chỉ phí tiền, lúc xem phim rồi thì còn thiết gì ăn mấy cái đó nữa. Sau lần xem phim ấy là có bầu đứa thứ nhất luôn!
Tối hôm đó, mình mua con vịt nướng với ít thịt chó về nhà, thêm mấy chai vodka, hai chú cháu vừa uống vừa khề khà tâm sự, nói đủ thứ chuyện, sau mới sang chủ đề vợ chồng, con cái. Mình hỏi chú:
- 4 đứa con gái nhà chú vẫn ngoan chứ?
- Ôi dào, đang não hết cả ruột với chúng nó đây!
- Có chuyện gì thế chú? Mà tên 4 đứa nó là gì nhỉ? Cháu chỉ nhớ là nghe rất hay và dễ nhớ thôi chứ cũng không nhớ!
- Giang, Mai, Hoa, Liễu. Rõ khổ, hai vợ chồng nghĩ mãi mới chọn được 4 cái tên nghe nó nữ tính, mềm mại, vậy mà giờ chúng nó như một lũ bị bệnh dại!
- Sao vậy chú?
- Cả 4 đứa đều mắc bệnh cuồng mấy cái thằng ca sĩ của Cầy Tơ bên Hàn Quốc!
- Không phải Cầy Tơ, là Cầy Bóp!
- À ừ, Cầy Bóp! Tại đang uống rượu thịt chó nên nhầm! Lạ một điều là cả 4 đều thích cái nhóm Su Su hay là Su Hào gì đó, mà tao thấy mấy cái thằng đó cứ èo uột như đàn bà, tóc tai thì lòa xòa, xanh xanh đỏ đỏ như lông gà. Vậy mà chúng nó dán ảnh mấy thằng đó khắp nhà, từ phòng ngủ đến phòng khách, sang phòng bếp, rồi cả phòng vệ sinh cũng dán. Bố nó có bị táo bón đâu mà nó phải dán ở cả phòng vệ sinh. Nhiều hôm nửa đêm định dậy đi tè, mới ra đến phòng khách, nhìn thấy ảnh mấy thằng đó kinh tối quá vãi cmn ra quần luôn!
- Bọn trẻ bây giờ chúng nó thích thế mà chú, kệ chúng nó, cũng có sao đâu!
- Nếu chỉ thế thôi thì tao cũng đâu có thèm nói, đằng này, tự nhiên hôm nọ thấy 4 đứa mặt ỉu xìu, ngồi lì trong phòng cả buổi không ra ngoài, không ăn cơm, không đi học. Tao mới bực mình đạp cửa xông vào thì hóa ra chúng nó đang ngồi gấp hình mấy con vịt bằng giấy. Tao hỏi “gấp mấy con vịt giấy này làm gì?” thì chúng nó cãi bảo là không phải vịt đâu, là hạc giấy đấy! Chúng nó bảo nó phải gấp đủ 1 nghìn con hạc giấy để cầu nguyện cho anh Chim Sun Sun mau khỏi bệnh tiểu đường để còn tiếp tục sự nghiệp ca hát. Anh ấy nằm viện vì đái tháo đường đã hai hôm nay rồi. Đậu má, tao điên tiết quá đốt cmn hết chỗ vịt giấy rồi quát om sòm lên: “Hôm trước bố chúng mày bị chó cắn phải đi tiêm phòng dại rồi nằm giường mấy ngày mà có thấy chúng mày hỏi han gì đâu, tao là bố chúng mày hay thằng Chim Sun đó là bố chúng mày?”…
Có vẻ như nhắc lại chuyện đó, nỗi bức xúc của lão lại ùa về, lão cầm cốc rượu tu một hơi ừng ực… Tôi đập đập vào vai lão, vỗ về an ủi:
- Bọn trẻ nó thế mà chú, chú là bố thật nhưng cũng phải từ từ khuyên bảo, chú nói đúng thì chúng nó phải nghe thôi…
- Cái này cũng khó lắm mày ạ! Vì ngay bản thân chú đây cũng mắc chứng cuồng thần tượng, sao mà chú dám mắng chửi chúng nó nhiều được. Mình làm bố mà có gương mẫu được đâu!
- Chú nói cái gì? Chú cũng có thần tượng?
- Ừ, có chứ! Lần này chú lên Hà Nội cũng chỉ là để được xem thần tượng biểu diễn thôi!
- Sao hồi chiều, chú bảo chú lên đây thăm bà mà?
- Thì là bà thật mà!
- Bà nào?
- Bà Tưng đó! Tao là fan của Bà Tưng mà!
- Từ khi nào?
- Thì từ cái lần tình cờ xem được cái clip bà ấy không mặc áo ngực nhảy tưng tưng. Xem xong là mê mẩn, yêu luôn! Từ hôm đó cứ có clip nào mới của bà là tao đều hóng hết!
- Thế cô nhà chú không biết à?
- Biết thì mụ ấy cắt của tao lâu rồi, làm sao còn được đồ sộ như bây giờ?! Nhưng mà cũng hay, từ ngày có Bà Tưng, mỗi lần vợ chồng chiến đấu là tao cứ nhìn mặt mụ ấy rồi tưởng tượng đó là Bà Tưng, thành ra tinh thần chiến đấu rất hăng hái, chả bù cho ngày xưa, cứ nhìn cái mặt bà ấy là bao nhiêu hứng thú nó chạy đi đâu hết. Vậy nên dạo này vợ tao vui vẻ, phấn khởi, hay cười một mình lắm!
- Thế kế hoạch của chú ngày mai thế nào?
- Thì tham dự buổi biểu diễn của Bà Tưng xong là tao về quê thôi. Sáng mai mày đưa tao đi mua vòng hoa thật đẹp nhé! Nhất định mai tao phải lên tặng hoa cho bà và ôm được bà một cái!
- Chỉ ôm không thôi à?
- Thì trước mắt là cứ ôm đã, rồi kiếm thêm được tí nào thì hay tí ấy, được cả hai tí thì càng tốt!
Thế là sáng hôm sau, đúng giờ biểu diễn, lão khệ nệ một mình khiêng vòng hoa vào còn mình đứng ngoài đợi lão. Tưởng phải đợi lâu, ai dè 10 phút sau đã thấy lão đi ra, mặt tiu nghỉu:
- Bà Tưng bị cấm diễn rồi mày ạ! Chở tao ra đón xe về quê thôi!
- Về vội thế, đằng nào cũng lên rồi ở lại chơi vài ngày đã!
- Thôi, cho tao về! Không ôm được bà Tưng trên này thì về ôm tạm bà Tưng ở nhà vậy!     


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Tâm sự ông bố trẻ

Vậy là cu nhóc nhà mình đã đi học mẫu giáo rồi. Nhanh thật đấy! Mới đó mà đã mấy năm. Nhớ hồi ấy, cưới nhau được 6 tháng chưa thấy bầu bí gì, ông bà già hai bên cứ sốt phình phịch. 
Nào là chúng mày phải đi khám đi, đi xét nghiệm đi, nửa năm trời rồi mà chưa có gì là sao? Ngày xưa chúng tao cưới vài ngày là có chửa rồi. Nghe mà não hết cả ruột già. Gớm, ngày xưa ông bà cưới vào đúng dịp nông nhàn, ở nhà với nhau suốt ngày, cứ hứng lên là lại nháy nhau vào trong buồng chiến đấu, mệt lại nghỉ, hồi sức rồi thì lại chiến đấu, bảo sao chả dễ có bầu, có như vợ chồng mình bây giờ đâu, cưới hôm trước hôm sau đã phải đi công tác luôn.
Ấy nhưng mà cũng sốt ruột thật, bởi chính vợ chồng mình cũng thấy lo lắng. Vì tiếng là cưới 6 tháng nhưng thực ra bọn mình đã xơi nhau từ hồi mới yêu, nhận lời yêu buổi sáng thì tối hôm đó chén luôn. Hơn nữa, bây giờ ăn uống thực phẩm không đảm bảo, rượu thì pha từ cồn với nước ao, rau muống thì trồng ngoài nghĩa địa, bánh đa nem quấn bằng bao cao su, khẩu trang tái chế từ Kotex, biết đâu mấy thứ chất độc đó nó làm teo súng với ung trứng, không đẻ được thì sao?
Thế nên khi cu nhóc ra đời, khỏi phải nói, cả nhà mình mừng vui đến thế nào. Ai đến chơi cũng khen thằng cu giống bố, có cái mắt dâm dâm, cái cằm chưa gì đã nhú ra vài sợi lông giống hệt bộ râu dê của bố.
Còn một đặc điểm nữa mà mình thấy con trai mình rất giống mình đó là nó cực kì thích bú vú lạ. Bình thường mẹ cho bú thì cu cậu vẫn miễn cưỡng bú, nhưng hôm ấy, có bà ngoại với dì sang chơi, thằng bé cứ khóc toáng lên rồi nhả đầu vú mẹ ra không chịu bú. Bà ngoại thấy cháu khóc quá mới bế và nựng nựng bảo nín đi, bà cho ti bà. Thế là bà ngoại vén áo lên moi vú ra định tống vào mồm cháu. Vừa mới nhìn thấy vú bà ngoại, chưa kịp ti phát nào, cu cậu đã hét ầm ĩ lên, tiếng hét giống như kiểu bạn đang xem một cảnh rùng rợn trong một bộ phim kinh dị ấy, rồi sau đó, nó nôn ọe, trớ hết ra. Thấy con khóc và nôn ra vậy thì thương quá, nên mình bảo dì:
- Hay dì cho cháu bú vú tí, cháu nó khóc tội quá dì à!
Dì thì còn ít tuổi, năm nay mới đang học 12, bị đề nghị bất ngờ nên dì ấp úng, mặt đỏ bừng:
- Nhưng, em làm gì có sữa đâu mà cho cháu bú được?
- Cần gì phải có sữa, chỉ cần được ngậm vú dì là nó sướng rồi, anh là bố nó, anh hiểu mà!
Không thể chối được nữa, dì đành bế cháu, cởi cúc áo ngoài ra, vén cooc-xê lên, moi vú ra cho cháu bú. Cu cậu đang gào khóc ầm ĩ, nhìn thấy vú dì thì cười khanh khách, ngoạm luôn bú như chưa bao giờ được bú, lưỡi thì cứ lia qua lia lại, môi chu lên mút chùn chụt chùn chụt, mình đứng nhìn con bú mà phát thèm. Đã vậy, tay cu cậu còn đưa ra nắm chặt cái ti bên kia của dì cứ như là sợ bố nó vào ăn tranh mất. Khổ, trẻ con bây giờ khôn thật!
Lại nhớ đợt ấy, cu cậu nhà mình bị táo bón, gần 10 ngày không đi ị được phát nào. Mẹ nó nghe ai mách, về nghiền lá khoai lang cho con uống. Uống từ sáng mà đến trưa vẫn chưa thấy kết quả gì. Cơm sắp ra đó rồi mà cả nhà ai cũng thở dài thườn thượt, chả ai thiết ăn uống nữa. Bỗng cu cậu nhăn mặt rặn cái phẹt một phát, hai cục cứt chui ra, cục đầu màu vàng vàng, hơi rắn, cục thứ hai mềm hơn nhưng màu sắc thì vẫn lung linh như thế. Ôi, chỉ có 2 cục cứt chui ra thôi nhưng cả nhà như trút được gánh nặng ngàn cân. Ai cũng phấn khởi, vui vẻ. Rồi mọi người hào hứng ngồi vào bàn ăn cơm, ăn hết sạch thức ăn vì mấy hôm rồi lo lắng không ăn được nên ai cũng đói. Ơn trời, đúng là nhờ hai cục cứt của cu cậu mà cả nhà được bữa ăn no và ngon đến thế.
Thường lúc ăn cơm, nhà mình hay để cu cậu bò bò quanh nhà, mọi người vừa ăn vừa để mắt đến cu cậu. Bữa ấy hai vợ chồng mình với ông bà nội đang ăn cơm thì cu cậu ỉa đùn luôn ra nền nhà, vợ mình thấy thế bực quá mới quát:
- Trời ơi ông tướng, đang bữa ăn thì ỉa với đái, làm tôi ăn cũng không yên nữa.
Nói rồi vợ tôi định đứng dậy đi dọn, thấy thế ông nội bảo:
- Thôi, con cứ ngồi ăn nốt bữa đi, kệ cho nó chơi, tí dọn sau!
Vợ tôi nghe vậy thì cũng thôi, lại ngồi xuống ăn tiếp. Nhưng có được yên đâu, cu cậu bò bò quanh quanh rồi lại quay lại đúng cái chỗ cu cậu vừa ị ra, lấy tay nghịch nghịch cục phân. Vợ tôi thấy thế thì điên tiết lên quát to:
- Trời ơi, cứt đấy ông ạ!
Trớ trêu thay, lúc vợ tôi quát thằng bé cũng là lúc ông nội đang nhét miếng thịt gà vào mồm, nghe vợ tôi hét lên vậy ông sững lại, nhả ngay miếng thịt ra tay rồi nhìn nhìn kiểm tra. Thấy vậy tôi phải giải thích:
- Dạ không! Vợ con nó mắng thằng bé chứ không phải nói ông đâu. Ông cứ yên tâm ăn đi ạ, thịt gà đấy!
Rồi cũng đến ngày cu cậu phải đi học mầm non. Buổi đầu bố đưa đến lớp cứ khóc tu tu không chịu vào lớp. Mãi sau một cô giáo khá trẻ và xinh đi ra nựng nựng và bế thì cu cậu mới có vẻ xuôi xuôi. Nhưng cái tật cũ lại tái phát, cu cậu cứ vén áo cô lên đòi ti. Cả mình và cô giáo đều ngượng chín mặt, cô giáo thì bối rối không biết xử lý sao cả. Thấy vậy mình lại phải dỗ dành:
- Ơ kìa con, không được thế! Như thế là hư, hiểu không? Mình là đàn ông mà, phải biết kiềm chế chứ, phải giống như bố này, dù có muốn lắm nhưng vẫn phải làm như không có gì? Nghe chưa con?
Thế mà cu cậu nghe thật, ngoan ngoãn theo cô vào lớp. Tưởng thế đã xong chuyện, ai dè, chiều đó đi về, thằng bé lại khóc, bảo nhất định không đi học nữa đâu, muốn ở nhà cơ! Mình lại dỗ dành, hỏi tại sao, thì cu cậu mới bảo:
- Tại cô giáo tắm không dùng bông tắm như ở nhà mà cứ lấy tay kì chim con, đau lắm.
- Ôi dào, tưởng gì, nếu thế thì bố cũng muốn đi học mầm non như mày con ạ! Đúng là sướng không biết đường sướng!


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Ông bố tuổi 16

Các thím các mợ ơi, kỳ thi tốt nghiệp lớp 9 đang đến rất gần rồi, và cháu thì thấy lo lắng, bồn chồn lắm! Lo lắng không hẳn vì đây là kì thi quan trọng, cũng không hẳn vì cháu chưa ôn tập được gì, mà bởi vì…người yêu cháu đang bị chậm kinh.
Cháu cũng mới được nghe nói rằng chậm kinh là biểu hiện của việc sắp có thai. Vậy nên ngày đêm cháu nguyện cầu cho người yêu cháu nó mau có kinh, cho cháu đỡ phải suy nghĩ linh tinh. Nhưng càng chờ đợi thì càng xa vời vợi. Cái cảm giác cháu chờ đợi người yêu mình có kinh trở lại nó cũng khổ sở và khắc khoải chẳng kém gì Vua nước Đại Đường xưa chờ thầy trò Đường Tăng đi Tây Trúc thỉnh kinh trở về.
Tính đến hôm qua, người yêu cháu đã chậm kinh đúng hai tuần rồi đấy các thím các mợ ạ, trong khi bọn cháu mới yêu nhau được hơn một tháng.
Người yêu cháu học cùng lớp với cháu, sinh hoạt cùng nhóm, ngồi cùng bàn. Vì nhiều cái cùng như vậy cho nên bọn cháu cùng rủ nhau trốn học, cùng nhau đi chơi, cùng vào nhà nghỉ, và giờ thì cùng lo lắng khi bị chậm kinh.
Cháu đang ngồi nhà với tâm trạng hoang mang, sợ hãi thì bỗng chiếc nokia 1102 (một sim một sóng online) rung lên bần bật và kêu “tít tít” bên tai. Bạn gái cháu nhắn tin. Mở cái tin nhắn ra mà tay cháu cứ run run, cầu trời là tin báo nó đã có kinh trở lại, cầu trời! cầu trời!
- “Mày ơi, tao có rồi!”
Như chết đuối vớ được cọc, cháu gào thét sung sướng, nhảy cồ cồ khắp nhà và reply lại ngay cho nó.
- “Oh Yeahhhhh. Có thật rồi hả? Vui quá. Tạ ơn chúa! Vậy là cuối cùng tao cũng trút được gánh nặng suốt hai tuần nay”.
- “Mày điên à? Không phải có kinh, có thai rồi!”
Ôi trời ơi! Sao đã kéo cháu lên đỉnh rồi còn đẩy cháu xuống vực sâu thế chứ? Cháu cứ tưởng cảm giác ở dưới địa ngục đã là khủng khiếp rồi, nhưng cái cảm giác được một bàn tay lôi mình lên từ địa ngục, nâng mình lên thiên đường, cho mình ngó nghiêng tí rồi lại lấy chân đạp thẳng vào mặt mình cho mình rơi xuống chỗ cũ, đó mới là cảm giác đáng sợ nhất.
- “Sao mày biết là có thai?”
- “Tao vừa mua gậy thử xong, 3 vạch, bây giờ tính sao hả mày?”
- “Cứ bình tĩnh, để tao tính”
Là cháu nói nó cứ bình tĩnh thế thôi, chứ bản thân cháu cũng đang hoảng loạn lắm các thím các mợ ạ!. Nhưng còn sống là còn hi vọng, cháu vẫn cố níu kéo một khả năng mong manh rằng cái gậy thử thai đó bị sai. Cũng có thể lắm chứ? Ở cái xã hội mà đến cả trứng gà, cả ruốc, cả sữa người ta còn làm giả được thì cái gậy thử thai có gì là khó đâu.
Tiện đây, xin kể cho các thím các mợ nghe chuyện mới xảy ra ở khu cháu. Có anh chồng đi công tác xa triền miên, có khi cả năm mới về nhà thăm vợ một lần. Đột nhiên lần ấy về nghe tin vợ đã có thai 4 tháng. Anh này nghi ngờ cho bố mình đã xếp hình với vợ anh khiến chị ta có thai. Ông bố thì cãi kịch liệt, ông ấy bảo: “Thật vô lý, không bao giờ có chuyện loạn luân đó xảy ra được, vì sau mỗi lần xếp hình tao đều cho nó uống thuốc tránh thai khẩn cấp cả, không thể có thai được”.
Mãi về sau này, khi bên công an kinh tế phát hiện ra hàng loạt thuốc tránh thai khẩn cấp giả bán trên địa bàn thì ông ấy mới chịu nhận mình là chủ của cái thai. Nhưng nhận thì nhận vậy thôi chứ ông ấy bảo ông ấy không có trách nhiệm với đứa trẻ đó, bởi theo ông ấy thì trách nhiệm thuộc về cái bọn buôn bán thuốc giả.
Đấy, nói thế để thấy, không tin tưởng mẹ con đứa nào được, cứ phải đi siêu âm thì mới chắc.
Nhưng lấy tiền đâu mà đi siêu âm? Không biết siêu âm có đắt không nhưng chắc cũng phải vài trăm. Tiền hôm trước xin bố mẹ để học thêm tiếng Anh thì đi nhà nghỉ hết rồi. Giờ biết lấy lí do gì để xin tiếp đây?
***
- Ăn cơm đi! Làm sao mà mặt cứ đần ra, trông như thất tình thế hả?
Câu hỏi của bố làm cháu giật mình, và kéo cháu ra khỏi những lo lắng, tính toán đang chồng chéo trong đầu. Mẹ cháu thấy thế đỡ lời:
- Chắc nó sắp thi rồi, học nhiều, lo nhiều nên thế thôi. Cố mà ôn tập chăm chỉ, thi cử cho tốt. Con cái nhà này là không được phép học dốt, mình bố mày học dốt là đủ rồi.
- Này, cô nói cái gì đấy hả? Cô bảo ai học dốt?
- Thế đứa nào lập hát-trích 3 năm không qua được lớp một để đến nỗi ông nội phải xách cái đầu lợn đến nhà thầy giáo xin cho lên lớp hả?
- Này, kể cả ông nội không xin thì trước sau gì tôi cũng sẽ lên được lớp nhé!
- Thôi, bố mẹ đừng tranh cãi nữa. Con có việc muốn thưa ạ!
- Có chuyện gì thế?
- Dạ, bà ngoại bên vợ của thầy giáo chủ nhiệm lớp con bị ốm, lớp con định tổ chức góp tiền đi hỏi thăm ạ!
- Bà ngoại bên vợ thì sao phải hỏi thăm?
- Dạ, bình thường thì cũng không cần phải đi đâu, nhưng sắp thi rồi, cả lớp quyết định đi vì thầy là tổ trưởng tổ ra đề thi ạ.
- Thế bà ấy bị bệnh gì?
- Dạ, nhiều bệnh lắm ạ, nhưng đáng chú ý nhất là ung thư vú giai đoạn cuối và trĩ kinh niên.
- Hừm, già rồi, vú còn dùng để làm gì nữa đâu, cắt béng đi là xong, chữa làm cái gì cho tốn kém. Thế liệu có qua khỏi không?
- Chắc cũng chỉ được vài tuần nữa thôi là ra đảo bố ạ!
- Thế sao không đợi chết rồi đi viếng một thể?
- Sắp thi rồi bố ạ, từ giờ đến hôm thi chắc gì bà ấy đã chết? Phải đi thăm và tặng phong bì trước khi bà ấy chết chứ!
- Cũng phải, vậy để cuối tuần bố chở mày đi hỏi thăm!
- Dạ thôi, con đi cùng các bạn trong lớp, bố cứ cho tiền con là được rồi!
- Con nó nói phải đấy, ông việc gì phải chở nó đi, để kệ nó đi với lớp nó, mà ông quên cuối tuần này ông phải đưa tôi đi siêu âm à? Tôi chậm kinh 2 tuần rồi đấy. Bảo dùng Ba Con Sói thì không chịu dùng, kêu là vừa vướng vừa không sướng.
- Hả? Mẹ cũng đi siêu âm à? Làm sao mà mẹ phải đi?
- Ăn cơm đi, trẻ con biết gì chuyện người lớn mà hỏi!
***
Loanh quanh mãi mới tìm được một cái chỗ siêu âm hẻo lánh, nhỏ nhỏ, xấu xấu ít người lui tới. Cũng biết là làm gì thì cũng nên tìm chỗ đông khách, uy tín mà làm, nhưng ở trường hợp của cháu thì càng ít người, càng vắng vẻ càng tốt. Chẳng may gặp người quen ở đó thì chỉ có nước khoét cái lỗ mà nhét vào, à nhầm, khoét cái lỗ mà chui xuống.
Đứng trước cửa phòng siêu âm rồi mà con người yêu cháu nó vẫn dùng dằng không dám vào. Bảo vào đi bao nhiêu lần mà nó cứ sợ. Mịa, cái lúc sướng thì cứ bắt người ta cho vào đi, cho vào đi. Giờ thì lại sợ không dám vào, giá lúc đó mà nó cũng biết sợ thì giờ đã không phải ra đây rồi.
- Sao? Cô cậu đến siêu âm thai à? – Giọng ồm ồm của ông bác sĩ già cất lên làm hai đứa cháu giật cả cửa mình.
- Dạ!
- Lại đây khai tên tuổi và nộp tiền luôn đi!
- Họ tên gì? – Ông bác sĩ vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mặt bạn gái cháu. Bạn gái cháu thì đang run cầm cập, trả lời lí nhí.
- Dạ họ Trần ạ!
- Tên đệm là gì?
- Như ạ!
- Trần Như gì?
- Trần Như Nhộng ạ!
- Trần Như Nhộng, tên thế này thì đi khám thai sớm cũng là đúng thôi. Bao nhiêu tuổi?
- Dạ, 16 tuổi ạ!
- Tuổi này là tuổi ăn tuổi học, là tuổi cắp sách tới trường, tại sao các cô các cậu lại chơi bời để đến nỗi phải vào đây? Các cô cậu bây giờ hư hỏng quá. Nói thật, ngày xưa, bằng tuổi các cô các cậu tôi còn chưa được đọc truyện “Cô giáo Thảo” cơ đấy!
- Dạ, cháu cũng đã được đọc truyện đó đâu!
- Thế cậu đọc cái gì?
- Dạ, “Chú Kim” và “7 đêm khoái lạc” ạ!
- Biết nhiều gớm nhỉ? Cái cần biết thì không biết, toàn biết mấy cái vớ vẩn. Thay vì đọc mấy cái truyện đó, cậu đi đọc các cách phòng tránh thai thì có phải tốt hơn không? Cô cậu cũng bằng tuổi con tôi thôi, nên tôi khuyên thật lòng, cô cậu còn nhỏ tuổi, học hành mới là chuyện lớn, còn yêu đương chỉ là chuyện nhỏ thôi, hiểu chưa?
- Dạ! Nhưng chuyện nhỏ mà làm còn không xong thì sao làm chuyện lớn được ạ? Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình bác ạ!
- Cậu nói cũng đúng, yêu đương là chuyện nhỏ. Nhưng làm chuyện người lớn rồi thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Và cứ đợi đến khi bố mẹ cô cậu biết đi, xem nó còn là chuyện nhỏ nữa không. Nói một câu là cãi một câu. Thôi, nằm lên giường mau để tôi siêu âm.
- Dạ, mình bạn gái cháu nằm thôi hay là cả cháu nữa ạ?
- Thế cô cậu định vào đây để đóng phim hay sao mà đòi nằm cùng? Một mình cô này thôi!
Bạn gái cháu vẫn chưa hết run và khép nép leo lên giường.
- Nằm ngửa ra, sao lại nằm nghiêng thế? – Ông bác sĩ quát.
- Dạ, cháu nghe các cụ dạy là “tre đun để ngửa, vợ chửa nằm nghiêng” mà?!
- Câu đó áp dụng trên giường ngủ thôi. Đây là giường siêu âm, không phải nhà nghỉ, nhé! Nằm ngửa lên!
Bạn gái cháu lại ngoan ngoãn làm theo. Chưa kịp hoàn hồn thì ông ấy lại quát tiếp:
- Vén áo lên quá ngực nhanh lên!
- Dạ, sao phải quá ngực ạ? Cháu tưởng siêu âm chỉ cần vén qua bụng là được chứ?
- Ở đây tôi là bác sĩ hay cô cậu là bác sĩ hả? Bảo sao thì cứ làm thế đi.
- Nhưng bác sĩ ơi, bạn cháu đang mặc váy!
- Thì vén váy lên quá ngực, mau lên!
***
Cầm tờ kết quả siêu âm trên tay mà cháu thấy đất quay ầm ầm và trời tối sầm sầm các thím các mợ ạ. Thai đã được hơn 5 tuần rồi!
- Bây giờ tính sao mày? – bạn gái hỏi cháu với giọng rưng rưng.
- Tao cũng chưa biết nữa. Phá thì tao sợ, còn để thì…
- Hay là cứ để đi mày? Phá thai đau lắm, tao sợ…
- Tao với mày còn phải học 3 năm cấp 3, rồi 5 năm đại học. Có khi lúc tao với mày tốt nghiệp đại học cũng là lúc con tốt nghiệp cấp 1.
- Giờ mà mày còn đùa được?!
- Thôi, giờ cứ về nghỉ ngơi, ôn thi đã! Thi xong rồi tính! Trời mưa rồi kìa…
- Mưa to và gió giật ghê quá, liệu có đi được không mày?
- Phải cố thôi!
Và rồi hai cái bóng nhỏ bé lao ra ngoài trời. Con đường mịt mờ với mưa như trút và gió rít ầm ầm…


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Thạch Sanh

Ngày xửa ngày xưa ở Quận Cao Bình (Nay thuộc ngã tư Nhổn, Từ Liêm, Hà Nội, cách Đại Học Công Nghiệp HN khoảng 500m về hướng Đông Bắc Tây Nam) có hai vợ chồng Thạch Dừa và Thạch Rau Câu tuổi đã cao mà không có con. 
Hai ông bà làm nghề thu mua phế liệu, sắt vụn, đồng nát. Trước đây cuộc sống cũng khó khăn lắm, nhưng từ ngày có mấy công trình chung cư xây dựng ở quanh đó được khởi công thì tình hình có vẻ khá hơn. Họ mua được khá nhiều hàng, chủ yếu là sắt thép và xăng dầu do đám công nhân ăn bớt, bòn rút từ công trình mang ra bán vụng bán trộm để lấy tiền đánh bạc, uống rượu, chơi gái.

Dành dụm được chút tiền rồi, ông bà đi khám và làm xét nghiệm tổng thể để tìm mọi cách có được mụn con. Kết quả xét nghiệm thật phũ phàng: tinh trùng của cụ ông vừa thiếu vừa yếu còn trứng của cụ bà vừa lép vừa ung. Tóm lại là hết hi vọng có con. Hai ông bà buồn lắm, nhưng nghe mọi người mách là cứ chịu khó đi cúng bái tứ phương, may ra trời thương sẽ cho toại ý. Quả nhiên, về sau bà Thạch Rau Câu đã thụ thai sinh hạ một đứa con trai khôi ngô tuấn tú, đặt tên là Thạch Sanh. Cái tên Thạch Sanh nghe qua thì không liên quan lắm đến hai cái tên của bố mẹ là Thạch Dừa và Thạch Rau Câu, nhưng mọi chuyện đều có nguyên do của nó.

Ban đầu ông bà dự định đặt tên con là Thạch Tín, với ý nghĩa là vợ chồng họ Thạch sinh được con là nhờ mê tín. Nhưng có người bảo Thạch Tín là một loại chất kịch độc thường được các cao thủ trong phim cổ trang Trung Quốc dùng để hạ độc thủ, không nên đặt cái tên đó. Thế là ông bà quyết định đổi tên con là Thạch Tím với hi vọng con mình sau này sẽ là một người đàn ông yêu màu tím, sống nội tâm, thích thủ dâm và hay khóc thầm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy cái tên Thạch Tím nó hơi nữ tính, đồng bóng và màu mè quá, với lại màu tím nó hơi tối tăm, nên quyết định đặt là Thạch Xanh với ngu ý rằng màu xanh là màu của hi vọng, của sự sống, màu của cỏ cây hoa lá. Thế nhưng lúc ghi tên vào giấy khai sinh, thằng cán bộ hộ tịch xã lại viết sai cmn chính tả thành Thạch Sanh. Ông bà cũng ngại sửa lại nên cứ để tên con như vậy.

Một thời gian sau việc buôn bán cũng ế ẩm vì mấy thằng hay ăn cắp sắt vụn đều đã bị đuổi việc. Hai vợ chồng cũng đau yếu rồi lần lượt qua đời, Thạch Sanh thì từ nhỏ chỉ ham chơi, thích đi bơi, học hành thì khơi khơi nên chẳng có nghề nghiệp gì suốt ngày chỉ lang thang lêu lổng khắp nơi. Từ khi bố mẹ mất, anh ta sống côi cút trong một túp lều, chỉ có mỗi cái khố che thân và một cái búa đốn củi. Ngày ngày nằm dặt dẹo dưới gốc đa ngắm gái đi qua, ai thuê gì làm nấy, sống lay lắt qua ngày.

Một hôm, có một người chuyên buôn bán dầu ăn là Lý Thông, trong một lần đi giao hàng ngang qua gốc đa, mệt quá dừng lại nghỉ chân. Thấy Thạch Sanh đang cở trần, đóng khố đang nằm dạng chân ra ngủ, Lý Thông ưng lắm. Nhìn cơ bắp Thạch Sanh cuồn cuộn, đặc biệt là vòng 3 rất bự và săn chắc không thua gì Phạm Văn Mách, Lý Thông nghĩ thầm:

- Giờ mà rủ được thằng này về ở cùng với mình thì có phải dùng hết dầu ăn trong kho mình cũng không tiếc.

Sau khi lân la làm quen, biết Thạch Sanh mồ côi, Lý Thông bèn kết nghĩa anh em rồi đưa Thạch Sanh về nhà, sớm tối anh em quây quần, giao thông.

Bấy giờ ở làng, có một con quái thú thường bắt người hãm hiếp sau đó ăn thịt, quan quân mấy lần vây đánh nhưng nó nhiều phép thuật và giỏi võ nên không ai làm gì được. Nhà vua đành truyền lập miếu thờ, và cứ hàng năm phải nộp cho nó một mạng người. Nhớ năm ấy, có ông bố đã phải mang đứa con gái 16 tuổi đến cống nạp cho nó. Nhìn đứa con gái đang tuổi trăng tròn, tươi non mơn mởn mà chỉ ít phút nữa thôi sẽ bị con quái thú dày vò, cưỡng đoạt mất đời con gái rồi sau đó ăn thịt, ông không cầm nổi nước mắt vì thương con.
Lúc dẫn con gái vào miếu dâng cho quái thú, ông tưởng quái thú sẽ vồ ngay lấy con mình mà hãm hiếp, nhưng ai ngờ, nó nhẹ nhàng cởi trói cho đứa con gái, an ủi vài câu cho con bé đỡ sợ rồi đuổi con bé về, xong quay ra túm cổ thằng bố, kéo vào trong thông luôn. Từ đó, làng chỉ dán cống đàn ông cho con quái thú đó.

Năm nay, đến lượt Lý Thông phải đi nộp mình. Mẹ con Thông nghe tin thì vô cùng hoảng hốt, bàn định mưu kế đưa Thạch Sanh đi chết thay. Chiều hôm đó, Thạch Sanh giao dầu ăn cho mấy đại lý quanh làng về thì thấy mẹ con Lý Thông bày sẵn rượu thịt ở bàn đợi anh. Thấy vậy, Thạch Sanh ngạc nhiên lắm:

- Hôm nay sinh nhật anh Thông à? Sao nhiều rượu thịt ngon thế này? Lại có cả vịt nướng với nem chua rán nữa.

- Chú Sanh nhanh quên quá. Sinh nhật anh mới tháng trước xong, hôm ấy chú cũng ăn uống no say xong mình còn thông mà. Hôm nay là việc khác.

- Dạ, việc gì thế anh?

- Chả là hôm nay triều đình cắt phiên, đến lượt anh đi canh miếu thờ, ngặt nỗi tối nay anh lại bận giao Neptune cho mấy thím bên voz, vì đây là chỗ làm ăn quen, lại thường xuyên lấy số lượng lớn lên tới hàng nghìn lít nên không thể hoãn được.

- Vâng, vậy để em đi canh miếu giúp anh.

Thế là nhậu nhẹt xong, Thạch Sanh xách búa ra miếu ngủ. Sanh đâu biết rằng, anh đã mắc mưu Thông, tự đem ass mình và mạng mình nộp cho quái thú. Vì uống rượu nên Thạch Sanh thấy nóng trong người. Ra đến nơi, anh cởi cmn khố ném vào một góc rồi khỏa thân lăn ra giữa miếu ngủ. Nửa đêm, đang ngủ ngon thì Thạch Sanh thấy có bàn tay rờ rờ vào đùi mình, rồi cao dần, lên dần. Đang say giấc với lại cũng thấy phê nên Thạch Sanh cứ kệ cmn. Chợt bàn tay đó rờ vào đúng chỗ mà Thạch Sanh vừa cởi khố ra, rồi xoa xoáy lung tung, anh mới giật mình mở mắt thì thấy một bóng đen lù lù to như người khổng lồ da xanh đang chuẩn bị súng ống sẵn sàng thông mình.

Trước nguy cơ bị nát ass đang cận kề, Thạch sanh vớ cái búa chém loạn lên, con quái thú lăn ra chết luôn. Thạch Sanh chặt luôn chim của quái thú mang về. Mẹ con Lý Thông thấy Thạch Sanh đã giết được quái thú, lại còn chặt được chim của nó mang về làm chứng như vậy thì liền tìm cách cướp công. Chúng dọa Thạch Sanh rằng đó thú cưng của vua nuôi, Thạch Sanh giết đi sẽ bị xử tử ngũ mã phanh thây. Rồi khuyên Thạch Sanh trốn đi. Thạch Sanh nghe thế sợ vkl liền trốn ngay về túp lều cũ ẩn náu. Còn Lý Thông sau đó được vua phong chức Mã Phong Thượng Thư, hay gọi tắt là Thượng Mã Phong vì đã có thành tích xuất sắc trong công cuộc diệt trừ quái thú.

Một hôm công chúa đang chơi hăng say chơi bập bênh trong vườn dưa leo thì bỗng con yêu tinh Ðại bàng sà xuống lấy mỏ ngậm vào dây áo ngực của công chúa và cắp đi mất. Lúc ấy, Thạch Sanh đang ngồi thẫn thờ dưới gốc cây, cố ngủ mà éo ngủ được vì sáng giờ chưa được ăn gì. Chợt thấy đại bàng cắp công chúa bay ngang trên đầu, Thạch Sanh quên cả đói vớ lấy cung nhằm hướng đại bàng bắn luôn. Nhưng cũng vì chưa ăn sáng nên lực kéo của Thạch Sanh khá yếu, mũi tên chỉ bay lên cao được khoảng 3m rồi lại quay đầu cắm xuống đất, tí rơi vào đầu Thạch Sanh. Không bỏ cuộc, Thạch Sanh vớ ngay nửa viên gạch gần đó lấy hết sức ném thật mạnh. Bụp, viên gạch bay trúng mông công chúa, máu chảy tóe le. Thạch Sanh cứ thế lần theo vết máu và tìm đến được hang ổ của đại bàng.

Hang của đại bàng nằm sâu trong một ngọn đồi, có hình dạng giống như một cái mu hơi nhô cao và rất múp. Bên trên và xung quanh mép hang là những sợi cỏ dài, mọc tùm lum tà la, rất rậm rạm và quăn tít như lông đít. Bên ngoài cửa hang khá hẹp với 2 mép hang uốn lượn 2 bên, nhưng vào sâu bên trong một tí thì hang lại chuyển sang dạng ống tròn. Ngay phía trên cửa hang có một mỏm đá rủ xuống nhìn như cái cà vạt, nước suối từ trên thượng nguồn rỉ xuống rí rách làm miệng hang lúc nào cũng ướt nhèm nhẹp. Thạch Sanh cứ đứng ngẩn tò te nhìn cái hang mà lòng đầy xốn xang. Định xông vào ngay cứu công chúa luôn nhưng bỗng thấy bụng sôi lên ùng ục thì mới nhớ ra là sáng chưa ăn gì. Thôi, cứ về ăn cơm đã rồi tính tiếp.

Vua sau khi thấy con gái bị đại bàng bắt mất liền sai Mã Phong Thượng Thư Lý Thông đi giải cứu. Lý Thông lúc này thì lo lắng quá, đang không biết làm sao thì hắn chợt nhớ đến Thạch Sanh. Vậy là Thông mò đến cái lều cũ nơi Sanh đang ẩn náu. Đến nơi thì đúng lúc Sanh đang ăn cơm.

- A, anh Thông. Ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn cùng em luôn!

- Em ăn uống kiểu gì thế này? Cơm hộp à?

- Dạ, ở một mình, bày ra nấu nướng cũng ngại anh ạ, ăn xong lại phải rửa bát nữa nên em gọi cơm hộp cho tiện. Với lại em ở trong lều thế này, nấu ăn nhỡ cháy cmn lều thì toi. Được cái cơm cũng rẻ, có 15k một suất thôi anh.

Lý Thông không nói gì, chạy ngay ra đầu làng xách về nửa con vịt nướng với mấy chai ken, hai anh em ngồi lai rai. Sau khi biết Lý Thông cũng đang muốn đi cứu công chúa thì Thạch Sanh mới kể lại sự việc hồi sáng. Lý Thông nghe vậy thì mừng lắm. Tức thì hai anh em lên đường giết đại bàng ngay và luôn. Lạ một cái là ở nhà thì anh em đều hăng nhưng lúc đến cửa hang thì hai thằng lại đùn đẩy nhau:

- Anh Thông ơi, có khi anh xuống đi, em ở trên này canh gác cho, em vừa ăn cơm xong no bụng quá, giờ mà trèo xuống thì dễ bị đau dạ dày lắm.

- Thôi, em xuống đi, hình như bia ken ở chỗ em là ken Tàu hay sao ấy, uống có 2 chai mà đau đầu vkl.

Thấy anh kêu đau đầu thì Thạch Sanh lại thương nên đành xuống. Miệng hang khá hẹp và ẩm ướt nên Thạch Sanh phải dùng đầu mình cà cà nhẹ hai bên mép hang để mép hang mở ra rồi lấy đà ấn mạnh vào nghe cái “sụt” một phát. Lập tức Thạch Sanh trôi tuột xuống đáy hang. Sanh rón rén lần từng bước một để do thám tình hình, vừa đi vừa áp sát lưng vào vách hang đề phòng bị đại bàng đánh úp. Bất chợt, Thạch Sanh khựng lại khi nghe tiếng rên rỉ “ư...ư…” đầy phấn khích và đê mê phát ra từ khoảng cách rất gần. Lẽ nào đại bàng đang phang công chúa? Thạch Sanh hùng hổ xông lên thì không thấy đại bàng đâu, chỉ thấy công chúa đang nằm dưới đất, vừa nằm vừa xoa mông rên ư ử. Có lẽ công chúa đang rất đau vì vết thương vẫn âm thầm rỉ máu. Thấy vậy, Thạch Sanh lao vội đến bóp chặt lấy đít công chúa.

- Ngươi…ngươi là ai? Sao bóp đít ta?

- Dạ, em là Sanh ạ!

- Sao ngươi lại đến được đây?

- Dạ, em là thằng hồi sáng ném gạch rách đít công chúa rồi lần theo vết máu tìm đến đây!

- Lúc ngươi ném ta đang hoảng quá nên không thấy đau đớn gì, cũng không biết mình bị trúng gạch. Chỉ khi đại bàng hạ cánh, ta sờ thấy máu chảy tóe loe cứ tưởng là mình đến tháng rồi, vì bình thường chu kì của ta cũng không đều lắm!

- Vâng, giờ em đến cứu công chúa đây, đại bàng có ở nhà không hả công chúa?

- Nó đang ngủ rồi, giờ cầm máu cho ta trước đã, ta mất nhiều máu quá!

Nói rồi công chúa xoay người quỳ xuống sàn, đầu và vai hạ thấp sát đất, mông chổng lên. Thạch Sanh thấy vậy thì quăng búa sang một bên, lao đến dùng hai tay giữ chặt mông công chúa, đưa miệng vào mút chùn chụt quanh chỗ vết thương. Nhiều lúc Thạch Sanh lơ là mất tập trung, khiến công chúa phải nhắc nhở:

- Ơ kìa Sanh, mút nhầm chỗ rồi, vết thương ở mông mà, có phải ở chỗ đó đâu!

Thạch Sanh nghe nhắc thì lại đưa mồm trở lại đúng vị trí vết thương. Yên ổn được tí thì lại nghe công chúa nhắc tiếp:

- Sanh kéo khố xuống đi, khố tốc hết lên bụng rồi kìa!

Sau một hồi sì sụp và uốn éo thì việc cầm máu vết thương cũng đã xong. Thạch Sanh liền đưa công chúa ra cửa hang rồi gọi Lý Thông ròng dây xuống kéo công chúa lên, còn mình thì quay lại giải quyết nốt con đại bàng. Sanh hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử và khốc liệt sắp diễn ra. Anh chạy lòng vòng quanh hang để khởi động và làm nóng cơ thể, tránh chuột rút. Xong xuôi, Thạch Sanh chỉnh lại khố cho ngay ngắn và phẳng phiu vì khố của anh bị xộc xệch, nhăn nhúm khá nhiều sau khi hút máu cho công chúa.

Thạch Sanh từ từ tiến lại chỗ phòng ngủ của đại bàng. Kia rồi, nó đang nằm ngửa trên giường ngủ ngon lành, ngáy to như con bò đến nỗi Thạch Sanh đứng sát bên cạnh mà nó vẫn không biết. Không bỏ lỡ thời cơ, Thạch Sanh giơ búa lên chém cái “phựt”, đầu đại bàng lìa khỏi cổ. Ơ, thế là xong rồi à? Tưởng phải oánh nhau quyết liệt lắm, hóa ra giết đại bàng còn đỡ mất sức hơn là hút máu ở đít công chúa, biết thế éo khởi động nữa cho đỡ tốn thời gian.

Vậy nhưng cuộc đời không đơn giản và dễ dàng như Sanh nghĩ. Lúc ra đến cửa hang gọi anh Thông ròng dây xuống thì Thạch Sanh mới biết cửa hang đã bị bịt kín. Vậy là thằng chó Thông muốn giết người diệt khẩu, cướp công của mình rồi.

Thạch Sanh điên cuồng lùng sục khắp các ngóc ngách trong hang để tìm lối thoát nhưng vô vọng. Đáp lại những nỗ lực đến cùng cực của Thạch Sanh chỉ là tiếng tí tách đến rợn người của những giọt nước ngầm rỏ vào mép đá. Tự nhiên Thạch Sanh buồn ị quá, chắc trưa nay ăn phải con vịt nướng ế đã để vài hôm nên giờ mới đau bụng thế này. Sanh cuống cuồng vén khố chui ngay vào một góc khuất, ngồi phát ị luôn. Bỗng Sanh giật mình khi nghe giọng nói ngay bên cạnh:

- Khiếp! Ăn gì mà ị thối thế!

Hóa ra đó là một thanh niên nhìn khá là nghiêm túc cũng bị đại bàng bắt và bị cùm trong hang. Thạch Sanh liền lấy búa phá cùm cho thanh niên rồi hỏi han ân cần:

- Anh là ai?

- Mình là thái tử con của Vua Thủy Tề.

- Con vua Thủy Tề à? Vậy anh là…

- Mình là Thủy Top.

- Ừ, mà thôi, Thủy Top hay Elly Trần cũng vậy, đằng nào anh em mình cũng không thoát ra ngoài được đâu, đành ở đây anh em sớm tối thông nhau cho qua ngày tháng thôi!

- Anh khỏi lo, thích thì thông thôi, chứ còn lối ra thì em biết, em sẽ dẫn anh ra bằng đường ngầm. Rồi mời anh xuống thủy cung nhà em chơi vài ngày, cho anh ăn hải sản tẹt ga!

- Thật hả? Ngon! Vậy mình đi thôi! Mà này, anh chỉ xuống chơi thôi đấy, chứ hải sản chắc là anh không ăn đâu, đang bị đau bụng đi ngoài, vừa rồi em tận mắt nhìn thấy rồi đấy nhé, không lại bảo anh điêu!

Thế rồi Thủy Top đưa Thạch Sanh ra ngoài bằng đường hầm bí mật phía dưới hang. Con đường uốn lượn ngoằn nghèo rồi thông luôn ra đường cao tốc, đúng trạm xe buýt luôn. Cả hai bắt xe 69 về Thủy cung. Khi biết Thạch Sanh là ân nhân cứu mạng của con mình, hai vợ chồng Thủy tề bắt tay rối rít.

- Cảm ơn cháu nhiều lắm, chú là Vua thủy tề, hay còn gọi là Long Vương. Cháu xem phim Tây Du ký chắc cũng biết Long Vương rồi chứ, nhìn như yêu quái ấy bị cắm sừng ấy!

- Dạ, cháu biết ạ. Thế còn cô đây chắc là vợ của Long Vương rồi. Cô tên gì ạ?

- À, cô là Long Nhật!

Vì Thạch Sanh là ân nhân nên vợ chồng Long Vương - Long Nhật rất mến khách, muốn giữ Thạch Sanh ở lại chơi vài tuần. Thạch Sanh thì cảm thấy không hợp lắm với môi trường sống dưới biển này vì suốt ngày phải ngâm mình trong nước. Ở đây được cái là thức ăn thì rất sẵn vì tôm mực cua cá cứ lượn lờ bơi hàng đàn trước mặt, thích ăn con nào thì vồ, nhưng toàn phải ăn sống, vì là ở dưới nước nên không đun nấu được. Tuy nhiên cũng có cái tiện lợi đó là lúc tắm không phải dội nước hay bật vòi sen, chỉ việc cởi quần áo rồi kì cọ là xong. Quần áo cũng không phải phơi khô làm gì, cứ giặt xong là mặc luôn được.

Ở đến ngày thứ 3 thì Thạch Sanh chán quá mới nằng nặc đòi về. Vua Thủy Tề thấy Sanh vậy thì cũng không dám giữ nữa, đành sai ô-sin vồ lấy ít hải sản tươi ngon đóng hộp xốp biếu Thạch Sanh mang lên cạn làm quà. Thạch Sanh thấy vậy thì rối rít từ chối:

- Dạ thôi, cháu không lấy hải sản đâu, cháu bị đau bụng tiêu chảy mấy hôm nay vẫn chưa khỏi mà!

- Thế ta tặng cháu vài thùng ngọc trai để cháu mang về chơi bắn bi nhé?

- Dạ thôi chú, cháu lớn rồi, không chơi mấy trò trẻ con ấy!

- Tặng cái éo gì cháu cũng từ chối là sao? Chẳng lẽ ta là Vua Thủy Tề mà lại để cho ân nhân của mình về tay không à. Thế bây giờ cháu thích gì cứ nói, dù có phải đi khắp chân trời góc bể để tìm thì ta cũng kiếm về bằng được cho cháu, nhưng nói trước là không được đòi vàng bạc châu báu đâu nhé, ta không thích điều đó.

- Dạ, vậy cháu chỉ xin…

- Xin gì cứ nói, đừng ngại.

- Cho cháu… cho cháu chai Neptune kia chú nhá?

- Ơ hơ… Nhưng ta còn mỗi chai đó, cho cháu thì tối nay ta…

- Thế chú vừa nói cái gì chân trời góc bể?

- Thôi được, cầm lấy này!

Vậy là Thạch Sanh khật khưỡng rời khỏi thủy cung. Anh về lại gốc đa quen thuộc với cái lều cũ ẩm mốc ngày nào

Nói về công chúa, sau khi chứng kiến Lý Thông lấp cửa hang cướp công của Thạch Sanh, nàng sốc và uất ức quá mà hóa câm, người thì cứ đơ đơ như con điên, ai hỏi gì nàng cũng không nói, đến bữa nhét cái gì vào mồm cũng ăn. Vua buồn và lo lắng lắm liền ra thông cáo trên toàn thế giới rằng nếu ai làm cho công chúa khỏi bệnh và cười được thì sẽ cho cưới công chúa.
Thế là từ khắp nơi, các thanh niên ùn ùn kéo về kinh thành để nuôi mộng làm Phò Mã. Trong đó có cả các thái tử con vua của các nước láng giềng như Thái Lan, Lào, Mianma, Camphuchia, Brunei và một số nước khác trong khu vực Asean.

Các thanh niên làm đủ trò để công chúa cười nhưng vẫn chưa có anh nào thành công. Ông đến từ Lào thì trình bày điệu múa Chăm pa với trang phục Kimono truyền thống. Tiếp đó là thái tử Thái Land có màn biểu diễn Muay Thái khá đặc sắc. Rồi đến màn múa cột trong trang phục áo tắm của thanh niên đến từ Mianma. Quan thái giám của Brunei thể hiện màn belly dance rực lửa. Hầu hết các tiết mục đều là múa nên khi thái tử Campuchia giới thiệu phần thi của mình là hát thì mọi người đều rầm rầm tán thưởng. Anh ấy đã trình bày khá trọn vẹn và đầy cảm xúc một ca khúc bằng tiếng Campuchia có tên là “Sờ-tờ-rim-lọt-khe”.

Việt Nam cũng có một thanh niên gây được ấn tượng mạnh khi anh dắt một lúc 5 con bò lên sân khấu, con nào nhìn cũng to như con trâu. Rồi anh ta cho 5 con bò xếp thành hàng dọc rất ngay ngắn. Vua quan cùng tất cả mọi người ở dưới đang ngơ ngác chưa hiểu thanh niên này định làm gì bất ngờ anh ta vung tay đấm liên tiếp vào 5 con bò. Ngay tức khắc 5 con bò nằm lăn ra sàn giãy đành đạch. Mỗi con chỉ bị đấm một phát thôi nhưng đấm phát chết luôn.

Thế nhưng, sau tất cả những màn trình diễn đó, công chúa vẫn lặng im với đôi mắt vô hồn như đang trông đợi một điều gì đó xa xăm. Trong lúc tưởng như không còn chút hi vọng nào nữa thì một thanh niên cởi trần đóng khố, tay xách búa nhảy lên sân khấu. Công chúa thấy Thạch Sanh xuất hiện thì lập tức mắt sáng lên long lanh. Nàng chạy ùa ra ôm chầm lấy Sanh, thế rồi cả hai thực hiện lại quy trình mút máu y hệt như ở trong hang.

Sau khi được Thạch Sanh mút xong, công chúa cười toe toét. Vua mừng lắm, phong ngay Thạch Sanh làm Phò Mã đồng thời ban lệnh xử tử Lý Thông bằng ngũ mã phanh thây. Mấy Thái tử nước ngoài vừa tham gia kén rể xong ai nấy đều hậm hực vì vua không chọn mình mà lại đi chọn cái thằng nhìn như thằng ăn mày, thế khác nào sỉ nhục chúng. Vậy là chúng bàn nhau về nước mang quân sang gây chiến. Vua nhận được tin báo bọn giặc đã tới và đang khiêu chiến ở cổng thành liền cấp cho Thạch Sanh 20 vạn quân để ra nghênh chiến. Thạch Sanh bảo không cần, chỉ xin một cây đàn là đủ. Vua liền chiều ý, cấp cho Thạch Sanh một cây ghita acoustic loại chuyên để đệm hát. Thạch Sanh nhận đàn xong, một mình leo lên cổng thành, phía dưới là hàng vạn quân lính giặc đang hò hét khiêu chiến rất hung hãn. Thạch Sanh ra hiệu cho bọn giặc trật tự rồi nói lớn:

- Hỡi các bạn giặc thân mến, các bạn đi đường xa tới đây chắc cũng mệt mỏi. Sanh biết các bạn thích đánh nhau, ok thôi. Sanh sẽ chiều. Tuy nhiên, trước khi đánh, cho phép Sanh được hát tặng các bạn giặc một bài, nghe Sanh hát xong rồi chúng ta oánh nhau cũng chưa muộn.

Tức thì bọn giặc im lặng, cả lũ tháo dép ra lót ass hóng. Ở trên cổng thành, Thạch Sanh đang lướt từng ngón tay điêu luyện trên phím đàn, anh thể hiện thành thục các kỹ thuật khó của ghita như móc cua cùng lúc bằng 5 đầu ngón tay trên cả 6 dây đàn. Rồi kỹ thuật dập liên hồi, lấy lòng bàn tay gõ xuống hộp đàn làm trống đệm. Mỗi lần Thạch Sanh dập xuống là cái đàn kêu “hự…hự” nghe rất tội nghiệp. Đoạn intro dạo đầu đã xong, Thạch Sanh nhẹ nhàng cất giọng hát đầy du dương, réo rắt:

- “Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà nghèo. Qua bao nhiêu năm không đổi thay lớn lên càng nghèo. Luôn đi bên tôi là chai dầu ăn thân thiết, nên khi trong tay không có dầu là đau ngay…”

Xong đoạn một, đang định dạo tiếp đàn để vào đoạn hai thì Thạch Sanh thấy bọn giặc bên dưới đang ôm nhau khóc tu tu. Cũng phải thôi, bởi chất giọng của Thạch Sanh quá tốt và hát rất đúng nhạc. Ở giọng hát của Sanh có cái u sầu của Trường Vũ, cái ủ rũ của Quang Lê, cái não nề của Tuấn Ngọc và cái mệt nhọc của Chế Linh. Tóm lại là nó hội đủ tinh túy của những ngôi sao nhạc sến hải ngoại hàng đầu. Thế nên không khó hiểu khi ở phía dưới kia, đám giặc đang mất hết tinh thần chiến đấu, khóc bù lu bù loa như bố chết. Chúng nằng nặc đòi rút quân về, không muốn oánh nhau nữa. Thạch Sanh thấy vậy liền nói:

- Các bạn muốn rút quân về mình cũng không dám cản. Xin phép được mời các bạn một bữa cơm đạm bạc thay cho lời từ biệt.

Nói rồi Thạch Sanh sai người dọn một liêu cơm nhỏ cho chúng ăn. Bọn chúng thấy liêu cơm nhỏ thì cười khẩy và chê ít nhưng thật kì lạ là chúng ăn mãi vẫn không hết. Xong xuôi chúng kéo nhau về nước.

Vua lại mở tiệc tưng bừng mừng chiến công của Thạch Sanh. Trong bữa tiệc, vua ghé tai Sanh hỏi nhỏ:

- Này, bố hỏi tí, con kiếm đâu được cái liêu cơm kì diệu vậy. Nó bé tí tẹo mà hàng vạn quân ăn không hết là sao?

Thạch Sanh nghe vua hỏi vậy thì trả lời thật thà:

- Dạ thưa bố, kì diệu cái quái gì đâu chứ, thực ra nó là liêu cơm nấu cho chó, nhưng chó nó không ăn, để thiu thối đã ba bốn ngày nay rồi. Bọn nó chỉ ngửi thôi đã sợ chứ nói gì dám ăn.

Vua nghe thế thì khoái chí vỗ đùi đen đét:

- Được, được lắm. Xứng đáng là rể quý của ta.

Thế là từ đó, Thạch Sanh, công chúa và vua cùng sống bên nhau hạnh phúc đến lúc chết.


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
LÊN ĐẦU TRANG