Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (CHƯƠNG 12)


  Okay, vậy là đang có một cuộc chiến giữa các vị thần, và chúng ta thuộc một team trong số đó. Vậy quân mình và quân địch có gì khác nhau?

  Từ góc nhìn của chúng ta, có ba điểm khác biệt quan trọng đã nuôi dưỡng và làm bùng phát cuộc chiến. Đó là thái độ với niềm tin, thái độ với bản thân, và thái độ với con người.

  Đối phương là tập thể những quỉ thần sống bằng niềm tin. Toàn bộ sự tồn tại, năng lượng và vinh quang của họ đều lệ thuộc vào niềm tin của các đám đông dân chúng. Họ là vật ký sinh sống bám vào các hệ thống niềm tin: từ tôn giáo, triết học, ý thức hệ, cho đến các hủ tục, luân lý và quan niệm thẩm mỹ cổ xưa. Ngày nay, khi các hệ thống tín điều đồng loạt sụp đổ trên phạm vi toàn cầu, đám thần này cũng sụp đổ luôn, cả trong mắt con người lẫn thẳm sâu trong tâm hồn chính họ.

  Bám đít các hệ thống niềm tin là một lựa chọn ngu xuẩn. Chúng ta đã từ bỏ phương thức tồn tại đó vì ba lí do. Thứ nhất, các hệ thống niềm tin biến cả kẻ tin lẫn kẻ được tin thành một đám đông dốt nát, hoang tưởng, ỳ trệ và hiếu chiến đến điên rồ. Niềm tin chẳng khác gì một cái lồng chim chật hẹp và hôi tanh, với tín điều là những song sắt băm vụn bầu trời của các linh hồn bị nhốt. Mọi hệ thống niềm tin đều biến linh hồn từ chim trời thành thú cảnh. Khi cố nhốt thực tại muôn màu vào dăm câu kinh cầu, khẩu hiệu chính trị hoặc lý thuyết khoa học vừa phiến diện, vừa nhàm cán, chúng triệt tiêu ma thuật sáng tạo, bản năng khám phá, năng lực tư duy độc lập và vũ trụ vô hạn của trái tim. Nói cách khác, chúng hủy diệt mọi đặc tính thiêng liêng của linh hồn. Nọc độc của tín điều đã biến nhiều sinh thể thành xác chết biết đi, và nhiều đấng sáng tạo thành cái máy đánh chữ. Chuyện đó xảy ra khi người ta bắt đầu sống theo niềm tin và chết để bảo vệ đức tin - tức tự đánh đồng linh hồn mình với hệ thống niềm tin đang giam giữ họ. Vậy là nhà khoa học thoái hóa thành một dòng công thức dở hơi, và tù nhân thoái hóa thành bức tường nhà tù, để vừa tự giam giữ bản thân, vừa giam thêm người khác.

  Mọi niềm tin đều là một lời dối trá trắng trợn. Nếu là sự thật, thì muôn đời nó vẫn nằm đó, sao họ phải bắt người ta tin? Và liệu một vũ trụ muôn màu liên tục biến đổi có thể bị nhốt vào vài dòng công thức vô tri? Truyền bá niềm tin là nói dối, và tin là tự nói dối. Vấn đề sẽ nảy sinh khi sự thật bắt đầu chập chờn hé lộ. Trước cú đấm của sự thật hiển nhiên, người ta hoặc trốn sâu hơn vào cái cũi đức tin để được an toàn, hoặc quay ra thù ghét nó. Vậy là người ta khủng hoảng và chiến tranh, trong nội tâm và ngoài xã hội. Người ta lao vào giết mình và giết người khác, chỉ vì một nhà tù vớ vẩn mà không ai đủ can đảm để quên đi.

  Các hệ thống niềm tin có sứ mệnh thật buồn cười. Ban đầu, người ta chui vào chúng, trú ẩn và dựa hơi, những mong được an toàn, chây lười và vênh váo. Mọi hệ thống niềm tin đều thủ thỉ vào tai các tín đồ: "Bạn trong sạch, tử tế và khôn ngoan, trong khi những kẻ không tin ta thì nhơ bẩn, xấu xa và ngu muội. Rồi bạn sẽ được sung sướng, còn chúng sẽ phải chịu khổ đau. Vinh quang thay những con lợn chọn đúng chuồng!". Rồi chẳng mấy chốc, hệ thống niềm tin biến thành những con quái vật của theo dõi, kiểm duyệt, kì thị và chiến tranh, ném những tín đồ đang ẩn náu trong miệng mình vào cái dạ dày của bất an, cực khổ và nhục nhã. Đó là số phận tất yếu của những kẻ chạy trốn sự mênh mông của vũ trụ, nhưng vẫn thích ngoa ngôn về vũ trụ. Đó là số phận tất yếu của loài kí sinh ăn bám trong một thực tại chỉ có phiêu lưu.

  Hãy nhìn số phận của những quỉ thần ăn bám niềm tin. Họ chỉ có hai lựa chọn. Một: tin vào những tín điều cung cấp xôi oản cho mình, để rồi bị thoái hóa thành robot hệt như đám đông tín đồ đang dâng xôi oản. Trong trường hợp đó, con quái vật hệ thống đã chồm lên ăn thịt chính mẹ đẻ và chủ nhân. Hai: không tin vào những tín điều mà mình rao truyền. Trong trường hợp này, từ một vị thần, người ta rữa ra thành loài ký sinh sống bằng dối trá. Trong cả hai trường hợp, họ không khác gì thứ mà hệ thống niềm tin rao truyền là ác quỷ. Không đáng ngạc nhiên: niềm tin là một hệ thống chết, vì cố định, được tạo ra với tham vọng mô phỏng và cai trị một thế giới bất định, vì đầy sự sống.

  Thứ hai, hợp đồng niềm tin giữa người và thần là một hợp đồng vừa bất công, vừa vô giá trị. Đa số con người quá yếu ớt để kháng cự lũ quỷ thần thích thôi miên. Một hợp đồng không tự nguyện liệu có ý nghĩa gì? Và ai cũng biết rằng các vị thần sống quá lâu để có thể giữ lời hứa. Con người tuyệt đối không nên tin họ.

Thứ ba, rất đơn giản: chúng ta có thể sống mà không cần các hệ thống niềm tin. Sao không đối mặt với vũ trụ bao la, và chấp nhận nó như nó vốn là, thay vì trốn chui trốn nhủi vào trong cái chuồng tín điều vì sợ thực tế? Sao phải bắt con người tin chúng ta là những bậc toàn thiện, toàn mỹ và tuyệt đối siêu phàm, trong khi có thể giúp họ yêu quí chúng ta như những bạn bè bất toàn, nhưng chân thành và thú vị? Sao phải chôn mình và mọi người trong một nấm mồ lí thuyết, trong khi tất cả nó thể bay nhảy trên những làn sóng cảm xúc và tư duy? Sao phải uốn éo theo những hủ tục, đạo lí và nhịp điệu cũ, trong khi chúng chỉ là những thói quen vớ vẩn và chúng ta có thể vứt sang một bên, và làm ra những cái mới hoàn toàn? Sao phải sống trong một hệ thống, đội nó lên đầu và đạp những hệ thống khác dưới chân, trong khi chúng ta có thể chia sẻ với nhau vô vàn hệ thống?

  Chúng ta sống bằng khám phá, cảm nhận, sáng tạo và sẻ chia liên tục. Chúng ta không chịu bị nhốt vào chuồng hoặc gò mình theo những cái khuôn. Chúng ta không thích những cỗ máy tư tưởng chỉ cho phép người ta nói dối người và tự dối mình. Đó là lí do những cỗ máy này cố triệt tiêu chúng ta bằng mọi giá.

- còn nữa -

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 11): VIẾT CHO KẺ VÔ HÌNH VĨ ĐẠI

Mọi vị thần đích thực đều giữ hình dáng của bầu trời.
Như khí trời, thần sống bên trên, bên cạnh, và bên trong nhân loại.
Như khí trời, thần thổi sự sống cho thân xác con người, làm họ cao hơn gỗ đá.
Như khí trời, thần trong suốt trong mắt nhân gian.
Trong các tổ ấm, tàu xe, trường lớp và công sở, bầu trời là một cư dân vô hình. Đa số con người quá bận rộn để nhìn thấy nó. Họ chỉ nhìn những vật nhỏ bé ngang tầm mắt mình, như bữa tối ở nhà, bóng mình trong gương, hay áo quần bước đi trong phố hẹp. Chỉ một ít người, vào một ít lúc, khi lơ đễnh khỏi mưu sinh động vật, sẽ ngước nhìn lên.
Thiểu số này đói những vì sao hơn bữa tối ở nhà, gặp bóng mình trong ánh trăng bạc nhiều hơn trên mặt gương của miệng lưỡi thế gian, và thích hẹn hò với gió hoàng hôn hơn những áo quần di động.
Thiểu số này nhớ mình cao hơn đất đá, và biết mình có mảnh trời nhỏ trên cánh phổi căng.
Đó là thiểu số nhìn thấy hình dáng của các vị thần.
Họ không phải kẻ hưởng đặc ân, họ là bạn thân của sự sống.
* * *
Khi một vị thần tìm kiếm sự hữu hình trong chốn nhân gian, y đánh mất hình dáng của bầu trời, vì trở nên một thứ khói xỉn.
Y co lại thành bữa tối ở nhà, cái bóng trong gương, hay áo quần bước đi trên phố.
Tạc tượng là cách nhanh nhất để giết chết một vị thần.
Đừng tự đóng đinh mình lên gỗ đá nhân gian, để mất đi kích thước khổng lồ của một kẻ vô hình vĩ đại.

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2015

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 10): URANUS

_ Tôi bật máy ghi âm nhé... OK?
_ OK!
_ Vâng, cảm ơn anh Uranus vì đã đồng ý tham gia buổi giao lưu. Quả là một dịp may mắn của tất cả chúng ta khi bầu trời bỗng dưng chạm được tới mặt đất. Chúng tôi xin bắt đầu bằng câu hỏi của một độc giả ở Hà Nội. Uranus, anh có thể cho biết đâu là khác biệt căn bản giữa người phàm và các vị thần không?
_ Con người khuất phục thế giới, trong khi chúng tôi phá hủy và kiến tạo thế giới. Vì vậy, con người phải chịu đựng thế giới, trong khi chúng tôi thưởng thức nó, và đôi lúc, thưởng thức cả vẻ ngu xuẩn trong thói quen chịu đựng của đám phàm nhân. Có vậy thôi, tôi không nghĩ chúng ta khác nhau nhiều.
_ Mời anh nói rõ hơn?
_ Con người có khuynh hướng tôn thờ và khuất phục những hệ thống máy móc đang duy trì ì ạch cái thế giới của mình. Họ khiếp sợ, sùng bái và tuân lệnh gia đình, dòng tộc, nhà trường, tôn giáo, cơ quan, hội đoàn và nhà nước. Họ răm rắp chấp hành mọi hủ tục và định kiến của xã hội. Như những loài sâu bọ thấp hèn, hoặc như những cái máy vô tri được lập trình sẵn, họ phục tùng và thi hành mệnh lệnh của bầy đàn một cách hoàn toàn vô thức, thay vì biết đặt câu hỏi và tìm một con đường khác cho bản thân. Họ không tự suy nghĩ bằng cái đầu của chính mình, và không hề có ý thức về giá trị riêng của bản thân mình. Họ tin rằng bạn bè, dòng họ, nhà nước và nhà thờ hài lòng về họ đến đâu, thì họ có giá trị đến đấy. Vậy nên khi bị tách khỏi những tập thể quí hóa này, họ hoàng toàn trở thành một số 0 vô giá trị. Khi không có kẻ khác đứng bên cạnh để định nghĩa họ, thì họ còn chẳng biết mình là ai. Và họ có thể vỡ tim mà chết vì khiếp sợ khi rơi vào tình cảnh "Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc" này. Đó là lí do khiến chúng tôi hay ví họ với gia súc. Chỉ có gia súc mới tin rằng khi chui vào chuồng, nó sẽ an toàn vì được bốn bức tường che chở. Cũng chỉ có gia súc mới tự hào vì được chủ khen ngợi những dịp tăng cân.
Thần là một dạng sống khác hoàn toàn. Khi một vị thần đầu thai, đừng mong hắn qui phục những chuẩn mực xã hội cũ kĩ. Trong mắt các vị thần, mọi hệ thống của con người đều là rác rưởi. Sao chúng tôi phải nhốt mình vào một hệ thống chật hẹp có sẵn, khi chúng tôi có thể tự sáng tạo vô số hệ thống tươi vui gấp vạn cho chính bản thân? Một vị thần có thể chạy tung tăng từ hệ thống này sang hệ thống khác chỉ trong một ngày, hoặc đập bỏ cùng lúc tất cả các hệ thống mà mình đang có mà không sợ chết vì cuộc khủng hoảng căn cước như con người. Đơn giản thôi: chúng tôi hiểu mình, và hiểu những giá trị mà mình sẵn có. Không việc gì phải quị lụy lấy lòng thế giới, khi trong mỗi chúng tôi có một thế giới rộng lớn vô cùng để chơi đùa đến mệt nghỉ. Khi nào thế giới bên trong của mình dư thừa một ít hệ thống, chúng tôi sẽ quẳng mớ rác ấy ra cho nhân loại, để họ có cái mà khiếp sợ và tôn vinh.
_ Vâng, cảm ơn thần. Vậy xin cho biết thêm, các vị thần thường khiếp sợ và tôn thờ những gì ạ?
_ Chúng tôi hơi sợ rằng mình sẽ trở thành giống như các bạn. Nỗi sợ này là một trong những tệ nạn nguy hiểm và ngớ ngẩn nhất của chúng tôi. Còn về tôn giáo, thì tự tin là đức tin duy nhất của các vị thần. Không, đừng cho rằng chúng tôi tôn thờ và thờ cúng bản thân như vài người trong các bạn. Tụng niệm là nghi lễ của con người, cầu cúng là nghi lễ của ma quỉ, còn sáng tạo là nghi lễ của các vị thần tối cao. Trong mắt các vị thần, không có gì thiêng liêng hơn là làm mới bản thân và thế giới.
_ Vâng, rất thú vị. Uranus, anh mô tả thế nào về cuộc sống và công việc hằng ngày của một vị thần?
_ Điên rồ, nếu xét trên thang tiêu chuẩn của các bạn. Kể cả khi đầu thai xuống nhân gian, chúng tôi sẽ vẫn tiếp tục sống trong thế giới của riêng mình và làm những gì mình muốn, bất kể thế giới bên ngoài và con người các bạn có muốn thế hay không. Giới hạn trong cuộc sống và công việc là vô nghĩa đối với các vị thần. Những giới hạn không làm ra chúng tôi, chúng tôi làm ra chúng.
_ Nhưng không phải các vị thần có trách nhiệm yêu thương và che chở cho con người ạ?
_ Không hề, em yêu. Xin các bạn nhớ cho: yêu thương không thể là một nghĩa vụ. Tình yêu là bản nhạc kết nối lồng ngực con người, chứ không phải những dòng lệnh cưỡng ép mà con người cài vào óc nhau. Như những con chim trên cành, trái tim sẵn sàng hòa tấu khi thời điểm đến. Và khi thời điểm đến, cũng tự chúng im lặng. Chúng không cần nhạc trưởng, chúng cần tự do. Đừng đưa tính nghĩa vụ vào những bản hòa âm ngẫu hứng này. Đừng biến sơn ca thành con vẹt.
Khi ai đó nói về nghĩa vụ thương yêu, chắc chắn anh ta đang đạo đức giả. Bất cứ khi nào bạn nhủ thầm "Tôi phải thương yêu nhân loại và cứu thế giới", thực ra bạn đang tự lừa mị bản thân. Bạn đã quen bao nhiêu người trong nhân loại mà đòi yêu cả cái đám nhung nhúc này? Bạn là một phần mấy tỉ của thế giới, cả về không gian lẫn thời gian, mà đòi cứu thế giới? Thật ngớ ngẩn! Những bậc cứu thế xông xáo như vậy chẳng yêu thương ai hết, họ chỉ đang cố dựng bàn thờ và tượng gỗ cho chính bản thân. Họ không nhìn thấy con người. Họ chỉ nhìn thấy cái tượng đài giả tạo của chính mình - một vị thánh quên ăn, ngủ, đụ, ỉa vì hòa bình thế giới. Biết bao nhiêu lần, những kẻ đó đã nướng cả nhân loại nhân danh sứ mệnh giải cứu nhân loại. Trong cái kỷ nguyên tăm tối vừa mới đi qua, không biết bao nhiêu thần linh đã tự biến mình thành quỉ trong cơn say ảo tưởng cứu thế...
Đừng gán cho các vị thần mớ sứ mệnh và nghĩa vụ. Chúng tôi chẳng có nghĩa vụ yêu thương cái gì khác, ngoài những nhịp đập rất đa dạng của trái tim chúng tôi. Các bạn cũng vậy, hãy yêu nhịp tim của mình đi, rồi tự chúng sẽ bảo vệ thế giới này.
_ Vâng, cảm ơn anh. Tiếp theo là câu hỏi của một bạn gái ở Củ Chi: Con người phải làm gì để làm vừa lòng các vị thần ạ?
_ Rất đơn giản thôi: đừng nghĩ chúng tôi tầm thường như các bạn. Đừng mang tiền đến hối lộ, rồi xin chúng tôi nhúng tay vào mấy chuyện tủn mủn như kinh tài, nhà cửa, quan tước, hôn nhân... Nhận hối lộ là thói quen của ma quỉ, chứ không phải của các vị thần. Tôi không quan tâm đến đám tiểu nhân tham lam và ỷ lại đang nhung nhúc cầu cúng ở các đền thờ, tôi chỉ dõi theo những người xứng đáng. Và những kẻ mạnh mẽ này lại chẳng bao giờ cầu xin thần linh thương hại. Tự họ đã có vài phẩm chất để, một ngày đẹp trời nào đó, gia nhập hàng ngũ của chúng tôi.
Nên nếu bạn yêu quí chúng tôi, hãy học cách trở thành một vị thần thay vì một con nhang mộ đạo. Giữa một người bạn mới và một con gia súc mới, chắc chắn chúng tôi thích phương án đầu tiên hơn. Đừng cầu nguyện với chúng tôi nữa, hãy cầu nguyện với âm nhạc ở bên trong mình. Làm thế đi, rồi bạn sẽ tìm thấy nơi linh thiêng đích thực.
_ Vâng, và giờ là câu hỏi cuối. Uranus, khi chúng ta bước sang kỷ nguyên mới, các vị thần đã thay đổi ra sao?
_ Chúng tôi đã thay đổi nhiều. Tất nhiên, không phải ngay lập tức. Mỗi vị thần đã và đang trải qua một chặng đường dài để hiểu và chấp nhận mọi khía cạnh của bản thân. Quá trình này ném chúng tôi vào nhiều kết luận thú vị. Một ngày đẹp trời, thần trí tuệ hiểu rằng mình chỉ là một con ngốc trong cuộc sống, thần chiến tranh hiểu rằng mình chỉ là sản phẩm của hội chứng sợ chiến tranh, thần ánh sáng nhận ra bóng tối cũng tuyệt vời, messiah hiểu rằng nhân loại phải tự cứu chính nó, thần thông tin hiểu rằng mọi triết lí chỉ là trò bịp, còn thần địa ngục lại nhận thấy mình chỉ thích đi tìm kho báu, giải cứu gái và trồng hoa... Đáng tiếc, khi con người chưa nhận ra những sự thật này.
Một thay đổi quan trọng khác là cách thức hành động của chúng tôi. Qua rồi cái thời thần linh cai quản mọi lĩnh vực của cuộc sống. Bao cấp vậy là đủ rồi, từ nay, con người được tự do và tự lập. Chúng tôi không thống trị nữa, chúng tôi sẽ chỉ hướng dẫn và tạo cảm hứng cho nhân gian. Chúng ta cũng không còn là cha và con nữa, chúng ta là bạn bè. Từ nay, mối quan hệ giữa thần và người vĩnh viễn thay đổi.
Trong kỷ nguyên cũ, con người biết đến thần linh qua những bức tượng cứng nhắc trong đền thờ, những thần thoại dọa ma và những cuốn kinh nhàm chán. Hình thức giao tiếp tệ hại ấy đã tạo ra nhiều đế chế của nỗi sợ, nô dịch, giả dối và xuẩn ngu. Sau rốt, đã chỉ có ma quỉ lên ngôi trong hệ thống này. Bởi vậy, khoảng một thế kỷ rưỡi trở lại đây, chúng tôi đang chuẩn bị một cách thức giao tiếp khác. Thay vì tu bổ những đền thờ nghiêm nghị già nua, chúng tôi xây những nền tảng cho ngành giải trí hiện đại. Đừng bất ngờ khi ai đó nói với bạn rằng Đức Mẹ đã làm nhạc Jazz giáng sinh, Aphrodite là mẹ đỡ đầu của cả nhạc kịch kinh diển lẫn K-pop, Lucifer là ông trùm của Hollywood và công nghiệp hoạt hình Nhật Bản, hoặc Athena điều hành cả Marvel lẫn Shonen Jump... Nhiều năm nay, chúng tôi đã là những biên kịch, đạo diễn và diễn viên vô hình của những đế chế giải trí này. Khi gửi kịch bản, giai điệu và hình ảnh vào tâm trí của những nghệ sĩ dưới trần gian, chúng tôi đã nhờ họ kể lại câu chuyện của mình trong các kiếp sống. Văn học, truyện tranh, điện ảnh và âm nhạc chính là những hình thức thần thoại của thời hiện đại. Đừng nhang khói nữa, các đền thờ và chùa chiền không có chúng tôi đâu. Nhưng nếu muốn, các bạn có thể gặp tôi trong tiểu thuyết của Victor Hugo, vài manga harem kinh điển nhất, hoặc nhóm Avengers. Thử đi, để hiểu rằng các vị thần gần gũi và tươi vui hơn bạn nghĩ.
Trong thời đại này, thần linh không cần các bạn kính sợ. Thần linh muốn được các bạn yêu. Được yêu luôn sướng hơn, và cũng khó hơn được kính sợ rất nhiều.
_ Vâng, cảm ơn anh đã chia sẻ. Tôi và nhiều bạn độc giả rất yêu quí anh!
_ Oh chúng ta có thêm điểm chung rồi! Tôi cũng yêu tôi nữa!

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 9): PROMETHEUS

Hàng vạn năm nay, con người đóng vai những linh hồn nhỏ bé, yếu nhược và tầm thường, chẳng có số phận nào khác ngoài phủ phục dưới sự che chở, dắt mũi và thống trị của thần linh. Hàng vạn năm nay, đủ thứ quỉ thần vẫn yên vị trên những tầng trời dựng bằng nỗi sợ và đức tin, hai ảo tưởng thấp kém nhất của những linh hồn mà họ cho là thấp kém nhất. Nhưng qua rồi, thời đã đổi! Trong cuộc chuyển hóa vĩ đại mà chúng ta đang sống, con người sẽ phải học cách sống như thần thánh, và thần thánh sẽ phải học cách sống như con người, cho tới ngày hai giới biết làm bạn với nhau.
Tớ không nói đùa. Hãy nhìn thế giới hoang tàn mà chúng ta đã tặng nhau trong kỷ nguyên cũ. Trừ cái thiểu số cứng đầu chúng ta, ngay cả những linh hồn sinh động nhất một thời cũng đã bị tẩy não đến u mê, nay không khác gì những vật vô tri biết đi lại. Lúc này, đa số con người đang thỏa thuê và an phận trong lồng sắt - chẳng khác gì đàn lợn công nghiệp trong chuồng lợn, say cám lợn bí tỉ trước ngày vào lò mổ, coi những kẻ vỗ béo mình như bậc cứu thế, và gọi cái chuồng tù túng là hàng rào an ninh. Họ bóng bẩy, ngấy ngậy, đều chằn chặn, giống hệt nhau và dính chặt vào nhau, chẳng khác nào những cái xúc xích thịt người. Còn đa số bọn quỷ thần, bất kể hệ thống đức tin, thì chẳng khác gì những dây chuyền công nghiệp lạnh lùng đúc thịt người vào khuôn xúc xích. Không! Máy móc và chết chóc thế là quá đủ!
Từ hôm nay, chúng ta sẽ thánh hóa con người và nhân hóa các vị thánh!
Con Người - những cá thể còn giữ được một chút tính chất thiêng liêng của từ này - cần phải tự làm lại. Những thiên thần đi bộ ấy phải học cách lấy lại đôi cánh cổ xưa. Họ phải hiểu rằng không có thiên đường nào khác để an trú ngoài đôi cánh của chính họ - tức thời khắc sải rộng của linh hồn trên ngọn gió của lòng can đảm, trí tưởng tượng và tình yêu. Họ phải hiểu rằng không có bất cứ Thượng Đế nào, ngoài những linh hồn đầy say mê đang không ngừng sáng tạo thế giới. Họ phải hiểu rằng không có đức tin nào mang lại giải thoát, ngoài Tự Tin. Họ phải tự đứng dậy mà bảo vệ và bảo ban bản thân, trong một thế giới mà mọi quỷ thần đã tự chứng minh mình chỉ là kẻ ngốc.
Con Người tự có trong mình những phẩm chất linh thiêng và vĩ đại. Con Người sẽ từ giã số phận thiêu thân. Con Người sẽ tìm thấy chất men thần thánh trong chính mình. Đã đến lúc.
Và đã đến lúc các vị thần phải học. Hãy nhìn lại cuộc chiến của chúng ta. Chúng ta đang chống lại cái gì? Những tổng lãnh thiên thần và quân đoàn dạ xoa của tớ. Hệ thống phòng thủ bằng máy tính của Zeus, và bằng bệnh dịch của Maria. Bản sao của Thor, viên đá tình yêu của Cupid, hệ thống nhà thờ của Michael, cùng đủ thứ chủng loại, gia tộc mà chúng ta góp sức tạo thành. Và vô số các cựu thần linh, nhiều người trong số này từng là bạn của chúng ta, đã tự biến mình thành robot.
Thật ngu xuẩn. Trong hầu hết các kiếp sống, chúng ta vẫn tự cho mình là ánh sáng duy nhất của thế gian. Chúng ta coi con người là thấp kém, mà vẫn tự xưng là yêu thương con người. Chúng ta tự cho mình cái quyền và cái vinh quang của việc bảo vệ, răn dạy và thống trị những linh hồn khác. Nhưng linh hồn cần vỗ cánh bay, chứ không cần những cái chuồng công nghiệp. Chính những bức tường thành mà chúng ta xây dựng đã nuốt chửng dân chúng trước cả những đạo quân xâm lăng.
Và chúng cũng từng nuốt chúng ta. Đã nhiều lần, vì nỗi bất an, chúng ta cố biến mình và biến nhau thành những tạo vật trật tự và hoàn hảo tót vời, thứ chỉ có thể là robot. Ngày nay, những kẻ hoàn hảo xấu số ấy đang cố giết chúng ta, hòng biến thế giới thành một trại cải tạo hoàn hảo tới tẻ nhạt. Vậy mà các đấng sáng tạo vẫn tiếp tục đặt nơi nhau những kì vọng chỉ có thể được đáp ứng bằng tiện nghi máy móc.
Cứ thế, bằng sự tự mãn và tham lam, chúng ta tạo ra một thế giới hoang tàn kinh tởm. Rồi vẫn vì tham lam và tự mãn, chúng ta đổ lỗi cho kẻ khác, rồi tìm lối thoát cho bản thân mình bằng cách ở ẩn hoặc hủy diệt thế gian. Cứ thế, trừ phi chịu thay đổi, chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vòng quay kiến tạo và hủy diệt, khi những vị thần ngốc tới đáng thương hại cứ quì mọp trước sự hoàn hảo của máy móc, mà bỏ rơi thế giới bất toàn đầy chất người.
Hãy sống.
Đã đến lúc Con Người sống lại, bằng cuộc nổi dậy của đôi cánh, và các vị thần sống lại, bằng việc biết cảm thông. Thế giới mới đã mở ra không phải bằng cuộc chiến của những cỗ máy chết người, mà bằng sự đổi thay của những đấng sáng tạo đang sống.

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 8): THE MAGICIAN

Phép thuật không có gì phi thường. Nó chỉ là sự chuyển hóa. Bản chất của mọi phép thuật là Thay Đổi. Để biến cái này thành cái khác, lấy của người này cho người khác, di chuyển tức thời từ chỗ này đến chỗ khác..., phù thủy gửi một sự thay đổi trong nội tâm mình vào thế giới xung quanh.
Học phép thuật, cho nên, là học Thay Đổi.
*
Có nhiều cách học phép thuật.
Nhiều kẻ học phép thuật qua sách vở chuyên môn. Họ đọc sách đạo học, chiêm tinh, chiêm bốc, dịch lý, bùa chú, phong thủy, tử vi... rất nhiều. Sách bàn nhiều về những qui luật đổi thay của thế giới. Nhưng sách nói: "Vạn vật không ngừng biến đổi". Vậy những qui luật này đã biến đổi chưa?
Hơn nữa, phép thuật là một hoạt động thực hành. Phù thủy giống vận động viên hơn là nhà vật lý. Phù thủy không giảng về Thay Đổi, mà sống trong Thay Đổi.
Nhiều kẻ học phép thuật bằng cách quan sát thế giới xung quanh. Ròng rã nhiều năm, họ quan sát sự thay đổi của trời, đất, động thực vật và con người. Nhờ ghi lại những vết hằn của thời gian, họ được xem như nhà thông thái. Nhưng kẻ không nhìn rõ vết xước trên mắt kính của mình có nên lộng ngôn về vết xước trong tim thiên hạ? Nếu không chịu đổi vị trí quan sát, liệu họ có hiểu tường tận dù chỉ một phút giây? Nếu không hiểu chỉ một thời khắc, thì nhiều năm quan sát giúp họ hiểu cái gì? Và nếu không lội đồng làm nông, ai tường được sự đổi thay trong từng vị mưa, sắc nắng?
Vậy nên đọc về Thay Đổi không bằng quan sát Thay Đổi. Quan sát sự thay đổi của thế giới bên ngoài không bằng quan sát sự thay đổi của thế giới bên trong. Phép thuật thuộc về kẻ dám chấp nhận sự thay đổi trong thế giới nội tâm, và bình tĩnh quan sát nó một cách tỏ tường.
Vì chỉ kẻ biết cho đi mới biết nhận về, biết mất đi mới biết lấy lại, biết buồn đậm mới biết vui lâu, biết chết mới biết sống. Nước chỉ chảy vào những con sông biết đổ ra biển. Còn lại, là những kẻ tù đọng và xú uế muôn năm.
*
Phép thuật và ảo thuật không khác nhau.
Ban đầu, cả hai đều là những lời nói dối.
Kế đó, cả hai đều là những lời nói dối được tin tưởng.
Thứ hoàn thành phép thuật chính là Niềm Tin.
Một người tuyệt đối tự tin sẽ thu hút năng lượng niềm tin của mọi người. Một linh hồn tuyệt đối tự tin sẽ thu hút năng lượng niềm tin của toàn vũ trụ. Khi ấy, cả vũ trụ xúm vào thực hiện sự Thay Đổi. Và sau đó, phép màu được tạo ra.
Để làm nên kì tích, phải tin chính mình.
Vào thời khắc mà phép màu được tạo ra, cả mọi người, vũ trụ lẫn bản thân đều chỉ là đạo cụ của ý chí.
*
Phép thuật của ta đã giết nhiều kẻ bất tử quyền phép.
Ấy là những tà thần hà hiếp kẻ yếu, ám hại người quân tử để ôm giữ một long mạch suốt hàng nghìn năm.
Ấy là lũ phật rởm cố xóa ký ức của mình và của tha nhân, ru nhân loại ngủ quên trong một trạng thái bại liệt tinh thần, vì sợ đối mặt với những tình cảm và tư duy hợp thành Nhân Tính.
Ấy là bầy thiên thần sa ngã cố ôm giữ một hệ thống xã hội vận hành bằng máy móc, những thủ đoạn tra tấn, tẩy não và những điệu nhạc hành khúc thôi miên.
Ấy là đàn quỷ hút máu bám mãi một dòng máu tù đọng, một lối tư duy thủ cựu và một niềm hãnh diện đã phân hủy thối hoăng, để chạy trốn cả cái chết lẫn ánh sáng.
Hàng vạn năm nay, chúng được xem là những kẻ quyền phép và bất tử. Quả thực, chúng đã giữ được những long mạch, huyết tộc, hệ thống xã hội, trạng thái tinh thần, và niềm kiêu hãnh ấy suốt nhiều nghìn năm. Nhưng trong mắt ta, chúng chỉ là những kẻ sống dở chết dở đang chờ đặc ân của phép thuật cuối cùng. Bởi Thay Đổi có thể biến long mạch mà chúng lệ thuộc lâu nay thành biển lửa hoặc đầu đạn hạt nhân thiêu sống chúng. Thay Đổi là dòng lũ cuốn phăng những tên hèn đang cố trụ trong một trạng thái tinh thần cố định. Thay Đổi sẽ thêm những biến tấu trầm bổng vào bản hành khúc nhạt nhẽo, làm sụp đổ hệ thống xã hội vận hành bằng tiếng hót của loa phóng thanh. Thay Đổi sẽ biến mọi điều kiêu hãnh thành điểm yếu chết người. Bởi vậy, dưới phép thuật của những Con Người dám chủ động đổi thay, những kẻ bất tử đã chết và sẽ chết.
Thời của đám ký sinh trùng đã khép lại. Kỷ nguyên của các đấng sáng tạo đã lần nữa mở ra.
Đấng sáng tạo không tự xưng bất tử bao giờ. Vì bình minh là đám tang của ngày cũ.
*
Hermes tiết lộ: "Tình yêu là phép thuật mạnh nhất".
Jesus ghi chú: "Thượng Đế là tình yêu".
Nhà ảo thuật cười khẩy: "Vậy ra Thượng Đế cũng có nhiệm kỳ".

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 7)

Lần này tớ thật sự lo. Hãy điểm qua những kẻ thù cũ. Những kẻ này dùng một chiến lược chung, là tầm thường hóa nhân loại. Bằng nguyền rủa, thôi miên và tẩy não, họ đã cố xóa bỏ ký ức về đời sống thần thánh và phẩm chất cao thượng của chúng ta. Khi tự coi mình là kẻ tầm thường, ta sẽ tự biến mình thành kẻ tầm thường. Vậy là họ đạt được mục tiêu: xây dựng một hệ thống quyền lực máy móc, chuyên quyền, đặt nền tảng trên đám đông bị robot hóa.
Nhưng kẻ địch lần này lại dùng chiến lược khác hẳn. Thay vì cố tước đoạt sức mạnh, họ lại trao thêm sức mạnh mới cho chúng ta. Thay vì cố biến cậu thành kẻ hạ cấp, tầm thường và cam chịu, họ lại cố biến cậu thành kẻ kiêu ngạo và độc đoán đến điên rồ. Lợi dụng lòng tham quyền lực và sự tự mãn của chúng ta, họ sẽ biến chúng ta thành những quân cờ lớn trên bàn cờ, rồi dùng chính những người nổi dậy đòi tự do để xây một hệ thống chuyên quyền mới.
Vì sao họ có thể làm như vậy?
Vì về căn bản, tự coi mình là tầm thường hay tự xem mình là cao quý cũng chẳng khác nhau. Trong cả hai trường hợp, đương sự không thể chấp nhận bản thân và sống thoải mái với bản chất của mình. Hắn chối bỏ bản thân, và tự vẽ ra cho mình những mặt nạ ảo tưởng thay thế. Nhưng khi cậu chối bỏ bản thân, sẽ xuất hiện những khoảng trống khổng lồ trong tâm hồn cậu. Kẻ địch dễ dàng móc dây rối vào những khoảng trống đó, để biến cậu thành con rối trong tay.
Vì sao tớ thật sự lo lắng lần này?
Vì trong cái Olympus tồi tàn của chúng ta, không ai không bị ám ảnh về sự "cao quý".
*
Để cắt đứt những sợi dây rối đang điều khiển chúng ta, mỗi người phải tự đập vỡ cơn ảo tưởng sức mạnh và nhìn rõ lòng tham của mình.
Để được tự do, mỗi người phải tự cười tung cái lồng vàng mang tên "cao quý".
Cao quý là gì, ngoài một loại mặc cảm?
Sao phải tự nhủ rằng mình cao quý, nếu không muốn tự an ủi bản thân?
Ai luôn tự nhủ rằng mình cao quý, ngoài kẻ trốn tránh sự yếu đuối và bất lực của mình?
Ai thích đeo lủng lẳng huân chương, ngoài kẻ níu kéo những hào quang, đặc quyền và tình xưa đã mất?
Hãy gọi lên, và phỉ nhổ vào sự cao quý của cậu!
Cậu còn tự mãn về ngôi vua? Hãy nhớ: vương miện chẳng là gì hết, ngoài cái vòng kim cô mạ vàng. Đã bao lần, dưới chuỗi thần chú bất tận làm từ lề luật của chế độ, lời nguyền của dòng máu và điều ước của thần dân, những lề luật, lời nguyền và điều ước cá nhân, mà cậu tự lập nên chỉ cho chính mình, đã bị cái vòng hào nhoáng kia bóp nát.
Cậu còn tự mãn về dòng máu hoàng tộc? Hãy nhớ: dòng máu ấy chỉ là nỗi sợ kết tinh. Chảy trong nó là hàng vạn năm loạn luân, và hàng nghìn lần mưu hại những dòng máu khác chỉ vì sợ vuột mất ngôi báu độc quyền. Và đáng tự hào chăng, một gia đình không hạnh phúc?
Cậu còn tự mãn về xuất xứ thần thoại? Hãy nhớ: thần là một loại linh hồn đáng thương. Còn ai đáng thương hơn họ, kẻ vô hình phải ban phát những quà tặng hữu hình? Còn ai đáng thương hơn họ, kẻ không dám quên thế gian vì sợ thế gian quên lãng? Còn ai đáng thương hơn họ, kẻ có thể ban phước lành cho một đám cưới, nhưng lại không có đôi tay rắn chắc để ôm ấp người thân yêu? Còn ai đáng thương hơn họ, kẻ cấm nhân gian thương hại mình, nhưng cũng sợ bị nhân gian ghét?
Cậu còn tự mãn về ánh sáng trí tuệ? Hãy nhớ: kiến thức chỉ là một loại thời trang. Chỉ kẻ có tâm hồn tăm tối mới lóa mắt vì ánh sáng trên tấm áo của mình.
Cậu còn tự mãn về việc vung kiếm bảo vệ loài người? Hãy nhớ: loài người cần được bảo vệ khỏi mọi kẻ mang kiếm.
Cậu còn tự mãn về chính đạo? Hãy nhìn: chính đạo của cậu mang lại nụ cười hay nước mắt cho người thương yêu?
Cậu đã biết cười vào sự tự mãn của mình? Chớ quên: có thể cậu đang tự mãn rất nhiều về nụ cười đó.
*
Khi một hoàng tộc chứa toàn những kẻ tự xưng cao quý, hoàng tộc ấy đã đến hồi suy sụp.
Ở châu Âu thời Trung Cổ, tước hiệp sỹ - cấp bậc quý tộc căn bản nhất - chỉ được trao cho những người biết phục vụ quên mình trong tư cách của một người hầu, một người đồng đội, một người lính và một người yêu. Bằng cách này, vào thời thịnh trị nhất, giới quý tộc đã là tập hợp của những người biết phục vụ, tin tưởng và yêu thương nhau, thay vì những kẻ vênh váo về đẳng cấp của mình.
Trong cuộc khải hoàn đang mở ra, Olympus của chúng ta cũng cần một nhân sự như thế.

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 6)



_ Này, sẽ ra sao nếu sớm mai thức dậy, tớ ngẩn ngơ nhận ra rằng cuộc chiến đằng đẵng này chỉ là một giấc mơ?
_ Theo ngôn ngữ của tâm lý học hiện đại, thì mỗi đêm, chúng ta lại thức dậy trong mơ, và nhận ra rằng nền hòa bình ban ngày chỉ là một giả định mà ta tạo ra để tự huyễn. Những xung đột tâm trí bên trong chúng ta là có thật, và sự hèn nhát khiến ta trốn chạy và phủ nhận chúng cũng có thật. Giấc mơ, trong thực tế, là một chiến trường có thật, nơi cuộc chiến giữa những dòng nội tâm đối kháng diễn ra. Theo cậu, đời sống ban ngày là cái gì khác, ngoài một trạng thái mơ màng ngu xuẩn, khi con mắt của chúng ta bị nỗi sợ chọc thủng - nặng tới mức ta phủ nhận hầu hết vũ trụ phong phú bên trong tâm mình? Vậy nên tự cổ chí kim, những ai dám sống giấc mơ của mình vẫn được xem là can đảm và sáng suốt.
"Cuộc chiến này có phải là một giấc mơ không?" - đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Về bản chất, "cuộc sống bình thường" vào ban ngày của cậu, với tất cả sự vô thức và lọc lừa hàm chứa trong nó, cũng chẳng khác gì một giấc mơ nối tiếp những giấc mơ ban đêm. Và có gì đảm bảo cuộc sống đó không chỉ là một giấc mơ trong một giấc mơ rất dài? Khi còn trong mơ, chúng ta không biết. Muốn biết, ta phải thức dậy. Và ta chỉ thức dậy khi đã sống hết mình và trọn vẹn mọi giấc mơ.
_ Nhưng chắc gì tớ đã có thật, đúng không nào? Trong Phật giáo, người ta dạy rằng mọi sự là trống rỗng, vô thường, và thế gian này chỉ là hư huyễn...
_ Nếu mọi sự chỉ là hư huyễn, thì Phật không có thật, Phật giáo không có thật và lời dạy cũng không có thật, nên đừng để chúng làm phiền não chúng ta. Và nếu cậu không có thật, thì những câu hỏi ngu xuẩn mà cậu đang đặt ra cũng không có thật nốt. Vì vậy, hãy dẹp sự lo lắng đi, và vui vẻ sống với những câu hỏi. Cậu thấy đấy, có những câu hỏi đủ ngu xuẩn để khiến tớ cười như điên. Chẳng hạn: "Nếu mọi thứ không có thật, thì lời khẳng định rằng mọi thứ không có thật liệu tự nó có thật không?... Nếu mọi thứ chỉ là ảo tưởng, thì khái niệm ảo tưởng, phải chăng, cũng chỉ là một ảo tưởng?...".
_ Okay, vậy liệu trong giấc mơ đáng sợ này, tớ có quyền chọn một cuộc sống bình thường không?
_ Thế nào là một cuộc sống bình thường? Đối với tớ, sống bình thường là sống không sợ hãi. Sống bình thường là chấp nhận toàn bộ thế giới bên trong và bên ngoài mình, rồi phản ứng với chúng một cách sòng phẳng và trọn vẹn. Giết những kẻ mình ghét, bảo vệ những người mình thích, và thoải mái khi ở một mình - đó là cuộc sống rất bình thường, và rất thật, mà tớ đang có hôm nay.
Cậu hãy sống một cuộc sống bình thường. Vứt hết những kỳ vọng ngu xuẩn của người khác đi, và sống theo cách làm cậu cảm thấy thoải mái nhất. Và hãy sống một cuộc sống thực. Quẳng mớ lí thuyết đó đi. Lí thuyết chỉ là cái ống đồng tẻ ngắt, nơi kẻ hèn nhát tìm đến để chạy trốn khỏi cuộc sống của mình. Quẳng nỗi sợ đi, mọi ảo ảnh đều sinh ra từ nó.
Và đây là cuộc sống thật. Ở đó, ngôi nhà thật được xây bằng bê tông cốt thép chứ không phải kẹo bông. Ở đó, sự thật mất lòng. Ở đó, người ta lớn lên nhờ ăn cơm, nhưng trưởng thành do ăn đấm. Đóa hồng trong giọt sương luôn đẹp và êm ái hơn giọt sương trong đóa hồng, nhưng chưa chắc có thật. Ở thế giới thật, cậu phải tự nếm gai nhọn để hiểu rõ cả hai.
Và ở thế giới thật, đang có một vấn đề.
Một người trong số chúng ta đã bị giết.
Thằng bé đó chưa hề có một chút ý niệm nào về cuộc chiến này, và cũng chưa từng gặp một người đồng loại. Nhưng nó đã là nạn nhân đầu tiên. Nó chọn cái chết trong thế giới thực để chạy trốn cuộc chiến trong giấc mơ của mình.
Trong cuộc chiến này, chỉ có một kẻ ngoài cuộc, là những xác chết.
Trong cuộc chiến này, đồng đội và sự hiểu biết là thứ sẽ bảo vệ chúng ta, thay vì khiến ta liên lụy.
Trong thế giới thực, đừng tách đàn khi chúng ta đang bị bầy sói bao vây.

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 5)

Năm ngoái, tớ được Zeus và Maria xem lá số tử vi. Hội đồng này nhanh chóng đi đến kết luận rằng cung Thiên Tướng chỉ có một sứ mệnh trọng đại, là chọn cách chết nào trông đẹp nhất.
Vầng, "Tự tôi ngày nào cũng chết!" - hẳn là để diễn tập ^^
Nói gì thì nói, sau dăm lần quay ngược thời gian và bảo vệ thực tại, tớ cũng đã chơi thân được với những miệng vực đang há hốc mồm đợi tớ năm sau. Và dường như nhẹ nhõm hơn trong lần cuối cùng. Tớ đã học được nhiều thứ. Rằng số phận hiếm khi thay đổi. Nhưng dù sao đi nữa, những ngôi sao của một lá số xấu vẫn có thể làm đẹp cho bầu trời của một ngày quang mây.
Ảm đạm, nhiều lúc, chỉ là màn sương mỏng ngăn mắt ta nhìn thấy bầu trời.
Ừ thì "Let it be!" - như con bệnh Maria hay nghêu ngao hát.
Điệp khúc này dù sao cũng quen thuộc. Ở một cái đảo mà tớ sáng lập, người ta mê tít thứ hoa đào chỉ đẹp nhất khi tàn lụi và lả tả rơi trong gió xuân. Năm mới, cả nước không đi xem hoa nở, mà đợi xem cái chết của những bông hoa này. Họ ví những cánh hoa rơi như cái chết đẹp của người lính kiêu dũng. Thực ra cũng không hẳn. Trong mắt tớ, có khá nhiều mặc cảm trong những cánh hoa rơi. Dường như chúng tự sát vào lúc đẹp nhất, tự sát tập thể, chỉ vì không muốn ta nhìn chúng thối rữa trên cành. Hơi hèn, nhưng dẫu sao vẫn đẹp.
Dẫu sao, không có nhiều lựa chọn bày ra trên những tinh đồ mang danh mũi kiếm. Nếu đến bụi hồng mà chỉ tìm thấy gai nhọn, ta vẫn có thể yêu đóa hồng đẫm máu được khắc trên da thịt nhàu nát của mình, và thực lòng cảm tạ những cái gai. "Khổ dâm dữ dội, hoan lạc nhân đôi"? Có thể lắm.
Nhưng vẫn có nhiều người thấy giọt mưa rơi xuống bùn ngọt hơn tầng mây lơ lửng. Và thích buổi hoàng hôn đang hấp hối hơn mặt trời lúc nắng ban trưa. Thưởng thức từng giọt thực tại, dù đắng, là trick duy nhất giúp chúng tớ bảo vệ được nụ cười của nhau, và của thế giới, trong cuộc chiến này.
Bởi chiến trường, thực ra, nằm gọn trong lồng ngực những ai đang sống.

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 4): TIẾNG GẦM CỦA LANCELOT

Sâu trong rừng Kielder của nước Anh, có một hồ nước hình ngọn lửa. Vùng nước này do một con rồng đen canh gác. Vào buổi rạng đông ấy, để sửa lại dòng cổ tích bị xáo trộn, con rồng, tên Lancelot, đã cùng người bạn Merlin lội ngược chiều thời gian. Từ những vết thương phủ khắp thân mình, rồng cất vang tiếng gầm cùng ngọn lửa đen lạnh lẽo.

Màn lửa đen nuốt chửng những ánh dương mờ nhạt. Dứt lời, Lancelot đậu xuống mép hồ và quì trước một khóm hoa. Nó rùng mình rũ bỏ đau đớn, rồi cất lên giọng nói u trầm:
_ A, ngày xưa! Đã hai lần, ta lao xuống vực sâu của ba năm sắp tới. Nay, lần thứ hai ta trở lại. Lần trước, để chặn dòng nước mắt của những người thân yêu. Giờ đây, vì canh bạc cuối của kẻ thù. Than ôi, ta đã ba lần phải uống ngươi, hỡi chén bình minh đẫm máu!
Sao vẫn là các ngươi, những Người Khác, thù và bạn, được quyền chạy trốn, phản bội, bỏ cuộc, than khóc, nũng nịu, làm lại, hy vọng, và tựa lưng nhau?
Sao vẫn là ta, con bò sát rệu rã này, một mình đứng canh kho báu trong lồng ngực?
Sao suốt hai vòng quay ấy, ta cứ quên gầm cái chết trong ta?
Ôi đồng đội và kẻ thù! Hãy đến và đọc thư ta, nhà vua và tên lính gác!
Hãy nghe lời ký ức tương lai nhắn nhủ!
Ta nói:
Đừng nhỏ nước mắt, khi nó chỉ thiêu đốt những kẻ phải dỗ dành ngươi!
Đừng cố dựng mái nhà ấm êm, khi dưới chân ngươi là dòng dung nham tuôn trào của những mảng lục địa đang cuồng điên tranh chấp!
Đừng tìm kiếm sự an toàn, thứ chỉ được đổ vào cái máng ăn của những con lợn công nghiệp ngây thơ, lũ hèn tự mãn và thỏa thuê trước ngày bị ném sang lò mổ!
Đừng sợ bị bỏ rơi bởi người khác, khi ngươi mãi bỏ rơi bản chất sâu thẳm bên trong mình, và bỏ rơi những người bạn giống ngươi!
Đừng tìm sự phản bội từ người ngoài, khi ngươi không dám hứa!
Đừng tự hào về dòng máu hoàng tộc, khi ngươi chưa từng chiến đấu để bảo vệ vùng đất, cái đẹp, sự cao thượng và hoàng gia!
Đừng gán sự cao quý cho mình, nếu ngươi chưa từng làm mọi việc bẩn thỉu và khùng điên để bảo vệ những điều bình thường mà mình không sở hữu!
Đừng lảm nhảm về chuyện tự tử, nếu ngươi chưa từng chết trong đời sống của một anh lính gác thành Pompeii*!
Đừng lảm nhảm về bữa cơm gia đình với những ngọn lửa đã nấu chín cơm, nhưng luôn bị dập đi trước giờ dùng bữa!
Đừng lảm nhảm về định mệnh, khi ngươi chưa từng phải bảo vệ quá khứ, canh gác hiện tại và chịu đựng tương lai!
Đừng hiểu lầm, hỡi bạn thân! Ngọn lửa của ta không lảm nhảm vì mong được mời dùng bữa. Ngọn lửa của ta, sắp tắt rồi, cảnh báo rằng nó cần được tiếp lửa.
Hãy cũng cháy lên!
Chỉ thiếu một hành tinh trong hệ mặt trời, cũng đủ tắt lịm sự sống trên trái đất.
Chỉ thiếu một vệ thần, cũng đủ để tương lai chung bị khổ đau nuốt chửng.
Hãy cho nhau sức mạnh để thay đổi tương lai!
Ta, kẻ chẳng đủ sức bảo vệ một người, cúi xin mọi người cùng tựa lưng chiến đấu!
CHÚ THÍCH:
* Lính gác thành Pompeii:
Năm 79 sau CN, thành phố Pompeii bị nhấn chìm dưới dòng dung nham của ngọn núi lửa Vesuvius. Ngày nay, khi lớp nham thạch nguội đi, thi thể của những cư dân Pompeii bị bể lửa chôn vùi đã trở thành những bức tượng rỗng sinh động. Trong hố khai quật, giữa hàng nghìn "bức tượng" giãy giụa đau đớn, người ta tìm thấy thi thể của một người lính gác cổng vẫn đang trong tư thế đứng nghiêm, tay phải giữ vững ngọn thương.

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 3)

Chiến tranh phù thủy cũng có lắm cảnh khôi hài. Để tớ kể cho nghe hai chuyện mới nhất.
1. Chuyện về phòng tuyến Aegis
Aegis là gì? Hôm rồi, tớ bắt gặp cụm từ này trong manga của Daidalos. Trong truyện, hắn mô tả Aegis như một kết giới tự vệ hình cầu, đủ vững chắc để đánh bật mọi đòn tấn công. Tớ cũng chả quan tâm, cho đến khi thấy cụm từ Aegis tự nó phát ra một năng lượng khá lớn.
Tớ cùng Joseph nhanh chóng điều tra và rút ra kết luận sơ bộ. Aegis là một kết giới hình cầu có thật, bao quanh trái đất, với đường kính khoảng chừng gấp đôi. Cái buồn cười nhất là cấu tạo của kết giới - theo hình ảnh Joseph do thám được khi xuất hồn. Thực ra, Aegis là tên của một người đánh xe chó kéo. Hắn cưỡi cỗ xe, liên tục chạy vòng quanh kết giới, và rải thêm năng lượng lên lớp màng phòng thủ này. Joseph thấy hắn cứ ngẩng mặt lên trời, vừa vung roi đánh xe, vừa hứng khởi gào thét luôn mồm, trông tăng động lắm.
Tụi tớ nhờ Maria tìm kiếm thêm thông tin liên quan từ ký ức chung của nhân loại. Sau một hồi tra cứu, bà chị khẳng định Aegis là một công trình cũ của tụi Vishnu. Vậy là phòng tuyến ấy đã tồn tại suốt hàng vạn năm nay rồi. Ròng rã hàng vạn năm, thằng điên Aegis vẫn liên tục vừa nghển cổ lên gào, vừa đánh xe lao chó kéo lao vùn vụt trên chín tầng mây, để bền bỉ duy trì cái lá chắn vô hình bảo vệ loài người, điều mà loài người, trừ Daidalos ra, không ai nhớ đến.
Trong khoảng thời gian đằng đẵng này, nhiều chuyện đã xảy ra. Những đế chế bản địa của chủng Vishnu đã hoàn toàn biến mất. Đã cả ngàn lần, những đạo quân xâm lược từ bên ngoài thản nhiên xuyên qua phòng tuyến Aegis để đổ bộ xuống cái Middle Earth quý hóa của chúng ta. Và người ta đã quên Aegis.
Bạn bè quên hắn, vì hắn vô dụng. 
Kẻ thù quên hắn, vì hắn vô hại.
Con người quên hắn, vì hắn vô hình.
Thế mà thằng điên vẫn đánh xe chó kéo.

Hắn muốn bảo vệ cái gì khi nghển cổ hét lên?
Suốt cuộc chiến của các vị thần, đây là kẻ thần thoại đầu tiên tớ thấy.
2. Câu chuyện đôi cánh
Còn gì sướng hơn là việc đập vỡ hào quang tinh tướng của các vị thần, dù là team địch hay team mình. Breaking News: tớ vừa làm ba thiên thần sa ngã.
Như thường lệ, các bạn thần team mình lại bị địch bắt. Danh sách cần giải cứu bao gồm Michael, Lucifer, Hades, Jack Frost, Long Đỗ và Athena. Vụ này nghiêm trọng hơn trước nhiều. Bọn robot tộc Bạc đã bơm dung dịch vào tù nhân để khởi động quá trình zombie hóa. Muốn hủy quá trình, chỉ còn cách ma cà rồng hóa hoặc sói hóa bọn bạn. Vì Joseph chưa thử điều khiển phiên bản sói, nên mình đành cắn thôi.
Vâng, câu chuyện kết thúc có hậu, với việc Michael, Lucifer và Athena phải mọc cánh dơi thay cho đôi cánh thiên thần. Và từ bây giờ trở đi, hai cựu thần mặt trời, bao gồm Lucifer (ver Helios) và Athena (ver Amaterasu) sẽ phải bôi kem chống nắng 
smile emoticon
Nhìn chúng nó ủ ê vui vãi. Rốt cuộc trong cả bọn, chỉ có Jack Frost hưng phấn bước vào đời sống vampire. Ờ, thì kiếp Rasputin của nó cũng đâu khác gì 
colonthree emoticon
Hôm sau, Hades tự hóa sói trở lại - hóa ra nó từng có máu sói trong người. Còn Michael thì nhờ tụi tớ bật một bộ phim về người sói và ma cà rồng, do Hades giật dây sản xuất. Phim kể lại một câu chuyện có thật, vào thời hậu Ragnarok, khi đám Asgard nhà mình phải tự chuyển hóa thành sinh vật bóng tối để thích nghi. Mike chui vào phim, dùng hình ảnh tiền kiếp của nó trong cái trường sinh linh giá này để hồi sức.
Cũng nhờ xem phim, mà tớ biết thêm một vụ thú vị. Nhìn lại, thì hình như kẻ bắn rụng 9 mặt trời của thiên hà khác đã trở thành thần mặt trời đầu tiên của Milky Way. Thần mặt trời đầu tiên này, một ngày đẹp trời nào đó, đã rụng xuống thành con ma cà rồng đầu tiên. Và con ma cà rồng đầu tiên, sau một hồi, lại trở thành phù thủy đầu tiên cố bay lên mặt trời bằng đôi cánh sáp.
Đến bây giờ, bọn ma cà rồng trên Messier 66 vẫn lải nhải về việc giữ gìn dòng máu thuần chủng. Bọn này lại rất tự hào về đôi cánh dơi. Tớ có nên cho chúng biết sự thực rằng loại cánh này mọc ra chẳng vì lí do nào khác, ngoài sự nuối tiếc mà con ma cà rồng thủy tổ, kẻ thuần huyết nhất, dành cho đôi cánh chim đã mất của mình...?

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 2)

Kẻ địch lại làm phép nguyền rủa. Lời nguyền dành cho tớ: Vĩnh viễn không có được tình yêu.
A, tưởng người ta nguyền cái gì. Hóa ra họ chỉ nhắc tớ nghe một sự thật xưa như trái đất 
smile emoticon
Đúng là trò ngu xuẩn của bọn con nít học đòi tà thuật. Có nhiều cách để hại tớ lắm, nhưng lần này họ đã chọn sai. Bà già tóc bạc, cái người gieo lời nguyền ấy, đã mắc phải ít nhất ba sai lầm.
Một: Càng trúng những lời nguyền kiểu này, tớ càng mạnh.
Cơn khát còn tồn tại, thì ma cà rồng còn tồn tại. Một lời nguyền khắc sâu cơn khát năng lượng có khác nào một lời chúc thọ tốt lành cho tớ đâu.
Hai: Nguyền rủa người khác là tự hại chính mình.
Cậu biết không, không phải tự nhiên mà phù thủy nắm giữ khả năng thay đổi thế giới. Trong thực tế, mỗi phù thủy vốn đã là một thế giới hoàn chỉnh. Bên trong họ có những đỉnh núi và những vực thẳm, cả ngôi nhà của vua chúa lẫn mái ấm của kẻ ăn xin, nhiều tòa dị giáo cạnh một ít đền thờ, và rừng rậm đẫm trăng xen lẫn đô thành nhấp nháy. Họ nuôi trong mình những cô tiên và những con quái vật. Lấp lánh cả tro cốt lẫn bụi sao băng... Để trở thành phù thủy, người ta phải học cách hiểu, tạo dựng và phá hủy thế giới bên trong mình. Chỉ những người có thế giới bên trong thật dồi dào, đủ thừa thãi để có cái đem cho, mới mang lại được những điều mới mẻ cho thế giới bên ngoài mà chúng ta chung sống.
Buồn thay, những kẻ mang lời nguyền đến cho thiên hạ! Để triệt hạ lũ trẻ con chúng tớ, bà tóc bạc đã tự gieo biết bao lời nguyền lên thế giới bên trong?
Mình nhận lại những gì mình đã đem cho. Họ có biết không, rằng kẻ đi nguyền cũng là kẻ bị nguyền trước hết?
Họ muốn chứng minh gì khi nguyền chúng tớ vĩnh viễn không có được tình yêu, hạnh phúc và yên ổn? Rằng ở thế giới bên trong của họ, vốn không có yêu và cũng chẳng có vui?
Vậy những kẻ uy nghiêm ấy có gì để cho thế giới bên ngoài?
Thứ quy trình vô nhân tính?
Thứ đức độ vắng bóng tình yêu?
Thứ luật pháp tước đoạt yên bình?
Thứ trang trọng robot?
Thế gian không cần thêm những lời nguyền bóng bẩy.
Chẳng ai muốn giao thế giới của mình cho những kẻ không biết vui sống và yêu thương.
Vì kẻ không biết chăm sóc mình sẽ không thể chăm sóc người.
Nếu họ thật sự muốn xây dựng một thế giới tốt đẹp, như trò lừa đảo mà họ vừa dúi vào tay tớ mới đây thôi, có lẽ họ nên dành thì giờ để trồng hoa trong thế giới của chính mình, thay vì cố bắn vài lời nguyền sang cái thế giới tối đen của tớ.
Và còn một sai lầm thứ ba nữa. Họ không hề biết đến hạnh phúc và tình yêu. Vì nếu từng trải nghiệm, họ đã hiểu rằng không thể triệt hạ hai thứ đó bằng lời nguyền.
Nguyền rủa, thực ra, chỉ là kỹ thuật hack não mọi người, rồi cài vào đó những suy nghĩ tiêu cực lặp đi lặp lại như virus máy tính. Tuy nhiên, mấy dòng lệnh robot này chẳng liên quan gì đến tình yêu và hạnh phúc đích thực. Bởi lẽ giản dị: chỉ con người mới biết yêu. Nếu kẻ bị nguyền rủa có đủ nhân tính, tình yêu của hắn chắc chắn sẽ vươn cao và đè bẹp dí mọi dòng lệnh lập trình. Lời nguyền, do vậy, sẽ chỉ khiến mình đau đầu và xấu tính dăm bữa thôi, chứ lay làm sao nổi lâu đài hạnh phúc 
smile emoticon
Nói vậy thôi, chứ giờ tớ chẳng phải là người, và lại có phân nửa máy móc, nên chuyện này có nghĩa gì với tớ đâu, ha ha.
À, mà quan trọng hơn, không nên phí thời gian đi nguyền một kẻ đã tự nguyền rủa.
- - -
Hôm nay, Brigid cũng bị nguyền, rằng "Sẽ mãi mãi không tìm được hạnh phúc gia đình".
Đôi lúc, nhìn những người cuối cùng còn trụ lại, tựa lưng vào nhau mà chiến đấu trong Tuatha Dé Danann, tớ thấy họ cũng khá ra hồn một gia đình hạnh phúc.
07/06/2015
CHÚ THÍCH:
* : Nữ thần lửa trong hệ thống Celt cổ

** : "Bộ lạc thánh thần"

ĐỌC CHƯƠNG 1:

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 1)

_ Tớ quyết định rồi! Tớ chọn phe ánh sáng!
_ Đừng ảo tưởng. Cậu có biết phát sáng đâu. Cậu không có quyền lựa chọn một thứ không phải của mình.
_ Nhưng tớ có thể chọn đứng ở nơi sáng sủa và ấm áp hơn.
_ Nghĩa là cậu đang chọn đứng dưới cái bóng của kẻ này hoặc kẻ khác. Mà chẳng kẻ nào tỏa sáng vì ai khác ngoài bản thân họ. Hãy nhớ cái bóng đèn trên đầu con cá ngư ông biển sâu.
_ Nhưng bóng tối rất đáng sợ.
_ Vấn đề không nằm ở bóng tối, vấn đề nằm ở nỗi sợ này. Cậu nghĩ mặt trời nhìn thấy thứ gì khác, ngoài bóng tối vây bọc quanh nó? Nhưng mặt trời không sợ. Và từ can đảm, ánh sáng được tạo ra.
_ Nhưng mặt trời cũng chọn ánh sáng mà?
_ Sai bét. Với những kẻ tự phát sáng như mặt trời, thì chọn phe là chuyện ngu xuẩn. Nếu chọn ánh sáng, nó phải chống lại toàn bộ thế giới xung quanh. Nếu chọn bóng tối, nó phải chống lại chính mình. Cả hai đều là tự sát.
_ Nhưng còn cách nào nữa?
_ Là chính cậu, sống trọn vẹn cả hai nửa của bản thân.
LÊN ĐẦU TRANG