Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2015

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 5)

Năm ngoái, tớ được Zeus và Maria xem lá số tử vi. Hội đồng này nhanh chóng đi đến kết luận rằng cung Thiên Tướng chỉ có một sứ mệnh trọng đại, là chọn cách chết nào trông đẹp nhất.
Vầng, "Tự tôi ngày nào cũng chết!" - hẳn là để diễn tập ^^
Nói gì thì nói, sau dăm lần quay ngược thời gian và bảo vệ thực tại, tớ cũng đã chơi thân được với những miệng vực đang há hốc mồm đợi tớ năm sau. Và dường như nhẹ nhõm hơn trong lần cuối cùng. Tớ đã học được nhiều thứ. Rằng số phận hiếm khi thay đổi. Nhưng dù sao đi nữa, những ngôi sao của một lá số xấu vẫn có thể làm đẹp cho bầu trời của một ngày quang mây.
Ảm đạm, nhiều lúc, chỉ là màn sương mỏng ngăn mắt ta nhìn thấy bầu trời.
Ừ thì "Let it be!" - như con bệnh Maria hay nghêu ngao hát.
Điệp khúc này dù sao cũng quen thuộc. Ở một cái đảo mà tớ sáng lập, người ta mê tít thứ hoa đào chỉ đẹp nhất khi tàn lụi và lả tả rơi trong gió xuân. Năm mới, cả nước không đi xem hoa nở, mà đợi xem cái chết của những bông hoa này. Họ ví những cánh hoa rơi như cái chết đẹp của người lính kiêu dũng. Thực ra cũng không hẳn. Trong mắt tớ, có khá nhiều mặc cảm trong những cánh hoa rơi. Dường như chúng tự sát vào lúc đẹp nhất, tự sát tập thể, chỉ vì không muốn ta nhìn chúng thối rữa trên cành. Hơi hèn, nhưng dẫu sao vẫn đẹp.
Dẫu sao, không có nhiều lựa chọn bày ra trên những tinh đồ mang danh mũi kiếm. Nếu đến bụi hồng mà chỉ tìm thấy gai nhọn, ta vẫn có thể yêu đóa hồng đẫm máu được khắc trên da thịt nhàu nát của mình, và thực lòng cảm tạ những cái gai. "Khổ dâm dữ dội, hoan lạc nhân đôi"? Có thể lắm.
Nhưng vẫn có nhiều người thấy giọt mưa rơi xuống bùn ngọt hơn tầng mây lơ lửng. Và thích buổi hoàng hôn đang hấp hối hơn mặt trời lúc nắng ban trưa. Thưởng thức từng giọt thực tại, dù đắng, là trick duy nhất giúp chúng tớ bảo vệ được nụ cười của nhau, và của thế giới, trong cuộc chiến này.
Bởi chiến trường, thực ra, nằm gọn trong lồng ngực những ai đang sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG