Sâu trong rừng Kielder của nước Anh, có một hồ nước hình ngọn lửa. Vùng nước này do một con rồng đen canh gác. Vào buổi rạng đông ấy, để sửa lại dòng cổ tích bị xáo trộn, con rồng, tên Lancelot, đã cùng người bạn Merlin lội ngược chiều thời gian. Từ những vết thương phủ khắp thân mình, rồng cất vang tiếng gầm cùng ngọn lửa đen lạnh lẽo.
Màn lửa đen nuốt chửng những ánh dương mờ nhạt. Dứt lời, Lancelot đậu xuống mép hồ và quì trước một khóm hoa. Nó rùng mình rũ bỏ đau đớn, rồi cất lên giọng nói u trầm:
_ A, ngày xưa! Đã hai lần, ta lao xuống vực sâu của ba năm sắp tới. Nay, lần thứ hai ta trở lại. Lần trước, để chặn dòng nước mắt của những người thân yêu. Giờ đây, vì canh bạc cuối của kẻ thù. Than ôi, ta đã ba lần phải uống ngươi, hỡi chén bình minh đẫm máu!
Sao vẫn là các ngươi, những Người Khác, thù và bạn, được quyền chạy trốn, phản bội, bỏ cuộc, than khóc, nũng nịu, làm lại, hy vọng, và tựa lưng nhau?
Sao vẫn là ta, con bò sát rệu rã này, một mình đứng canh kho báu trong lồng ngực?
Sao suốt hai vòng quay ấy, ta cứ quên gầm cái chết trong ta?
Ôi đồng đội và kẻ thù! Hãy đến và đọc thư ta, nhà vua và tên lính gác!
Hãy nghe lời ký ức tương lai nhắn nhủ!
Ta nói:
Đừng nhỏ nước mắt, khi nó chỉ thiêu đốt những kẻ phải dỗ dành ngươi!
Đừng cố dựng mái nhà ấm êm, khi dưới chân ngươi là dòng dung nham tuôn trào của những mảng lục địa đang cuồng điên tranh chấp!
Đừng tìm kiếm sự an toàn, thứ chỉ được đổ vào cái máng ăn của những con lợn công nghiệp ngây thơ, lũ hèn tự mãn và thỏa thuê trước ngày bị ném sang lò mổ!
Đừng sợ bị bỏ rơi bởi người khác, khi ngươi mãi bỏ rơi bản chất sâu thẳm bên trong mình, và bỏ rơi những người bạn giống ngươi!
Đừng tìm sự phản bội từ người ngoài, khi ngươi không dám hứa!
Đừng tự hào về dòng máu hoàng tộc, khi ngươi chưa từng chiến đấu để bảo vệ vùng đất, cái đẹp, sự cao thượng và hoàng gia!
Đừng gán sự cao quý cho mình, nếu ngươi chưa từng làm mọi việc bẩn thỉu và khùng điên để bảo vệ những điều bình thường mà mình không sở hữu!
Đừng lảm nhảm về chuyện tự tử, nếu ngươi chưa từng chết trong đời sống của một anh lính gác thành Pompeii*!
Đừng lảm nhảm về bữa cơm gia đình với những ngọn lửa đã nấu chín cơm, nhưng luôn bị dập đi trước giờ dùng bữa!
Đừng lảm nhảm về định mệnh, khi ngươi chưa từng phải bảo vệ quá khứ, canh gác hiện tại và chịu đựng tương lai!
Đừng hiểu lầm, hỡi bạn thân! Ngọn lửa của ta không lảm nhảm vì mong được mời dùng bữa. Ngọn lửa của ta, sắp tắt rồi, cảnh báo rằng nó cần được tiếp lửa.
Hãy cũng cháy lên!
Chỉ thiếu một hành tinh trong hệ mặt trời, cũng đủ tắt lịm sự sống trên trái đất.
Chỉ thiếu một vệ thần, cũng đủ để tương lai chung bị khổ đau nuốt chửng.
Hãy cho nhau sức mạnh để thay đổi tương lai!
Ta, kẻ chẳng đủ sức bảo vệ một người, cúi xin mọi người cùng tựa lưng chiến đấu!
CHÚ THÍCH:
* Lính gác thành Pompeii:
Năm 79 sau CN, thành phố Pompeii bị nhấn chìm dưới dòng dung nham của ngọn núi lửa Vesuvius. Ngày nay, khi lớp nham thạch nguội đi, thi thể của những cư dân Pompeii bị bể lửa chôn vùi đã trở thành những bức tượng rỗng sinh động. Trong hố khai quật, giữa hàng nghìn "bức tượng" giãy giụa đau đớn, người ta tìm thấy thi thể của một người lính gác cổng vẫn đang trong tư thế đứng nghiêm, tay phải giữ vững ngọn thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét