Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

Nuôi dưỡng tổ tiên và con cháu

Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, trong kinh Hoa Nghiêm Ngài dạy cái một chứa được cái tất cả, và con thấy hiện tại không những chứa đựng quá khứ mà còn chứa đựng cả tương lai. Nhìn sâu vào hiện tại, con có thể thấy được tương lai và con có thể sống được và tiếp xúc được với tương lai trong giây phút hiện tại. Con thấy được thế hệ con cháu tương lai của con, và con đã có thể tiếp xúc với các thế hệ ấy trong con ngay trong giờ phút hiện tại. Con thấy giữ gìn cho con là giữ gìn cho họ, thương yêu con là thương yêu họ, hiến tặng cho con là hiến tặng cho họ... Những bước chân bước đi trong chánh niệm, có vững chãi, có an lạc, có thảnh thơi, là những cái mà con có thể hiến tặng cho con nhiều lần trong ngày. Mỗi bước chân như thế có tác dụng nuôi dưỡng con, nuôi dưỡng tổ tiên trong con và cũng nuôi dưỡng các thế hệ con cháu đã có mặt trong con đang chờ đợi để biểu hiện. Mỗi hơi thở chánh niệm có an lạc và thảnh thơi ấy là một phẩm vật hiến tặng. Sự hiến tặng này đem niềm vui và sức sống cho con, cho tổ tiên con và cho con cháu con ngay trong giờ phút hiện tại. Con ăn cơm cũng là để nuôi dưỡng tổ tiên và con cháu; con ngồi thiền cũng là để nuôi dưỡng tổ tiên và con cháu, và con ao ước mỗi giây phút thực tập của con cũng đều là để nuôi dưỡng tổ tiên và con cháu con. Con thấy mỗi bước chân, mỗi hơi thở, mỗi nụ cười, mỗi cái nhìn... đều là một hành động của tình thương chân thực. Con không muốn nuôi dưỡng con bằng những thức ăn có độc tố, từ đoàn thực qua xúc thực, tư niệm thực và thức thực. Những gì con đưa vào thân tâm con phải có chất liệu lành mạnh, từ thức ăn vật chất đến thức ăn tinh thần. Con nguyện không tiêu thụ các sản phẩm có độc tố, từ thức ăn thức uống cho đến sách báo, phim ảnh, ca khúc và đàm thoại. Con không muốn nuôi tổ tiên và con cháu con bằng những sản phẩm có những độc tố như thèm khát, hận thù, bạo động và tuyệt vọng. Con chỉ muốn nuôi dưỡng và hiến tặng cho tổ tiên và con cháu con những thực phẩm lành mạnh, có tác dụng nuôi dưỡng, thanh lọc và chuyển hóa. Con biết sự thực tập chánh niệm trong lúc tiêu thụ là phương thức bảo hộ hữu hiệu nhất cho con, cho tổ tiên và cho con cháu con, và con nhận diện rằng sự thực tập này là sự thực tập thương yêu đích thực.

Con nguyện chỉ trao truyền cho con cháu con, trong con và ngoài con, những hoa trái của sự thực tập hàng ngày của con, những năng lượng của hiểu biết, của thương yêu, những ngôn từ và hành động phát xuất từ chánh kiến, chánh tư duy và chánh ngữ. Con nguyện sống giây phút hiện tại như thế nào để có thể bảo đảm được một tương lai trong sáng cho con cháu con, và con biết rằng nếu các con cháu con đang có mặt trong con trong giây phút hiện tại thì con cũng sẽ có mặt trong các con cháu con trong giây phút tương lai, và hai giây phút ấy cũng đang có mặt trong nhau.

Địa Xúc
Con xin lạy xuống trước bậc Tỉnh Thức Toàn Vẹn, đức Bồ Tát đại trí Văn Thù và đức Bồ Tát đại hạnh Phổ Hiền (C)

Không đề, 24 tháng Bảy 2015

        Sang nhà anh chơi. Buổi sáng dậy, anh rì rầm đọc chú ở nhà ngoài. Tôi tự hỏi liệu những câu chú của anh có giống như tôi gắn bó với đám sách J.K không. Rồi tôi lại tự cười mình, dường như tôi đang tự đơn giản hóa mọi thứ.

        Vấn đề của tôi, có lẽ là vấn đề đối với niềm tin, tôi mất gần như hoàn toàn niềm tin vào thế giới và chỉ còn giữ lại niềm tin rằng thế giới luôn rộng lớn và bí ẩn, và những câu hỏi luôn ẩn chứa câu trả lời. Liệu có một ngày nào tôi đánh mất niềm tin đó? Chắc chắn, công việc của tôi là đi xem xét giữa nhận thức và niềm tin, nhận chân sự thật. Và đây lại là một niềm tin khác trong khi tôi còn chưa rõ ràng: niềm tin về sự thật và niềm tin rằng ý thức của con người tách biệt với thế giới? Thế nào là chủ quan và thế nào là khách quan? Lại chỉ toàn là khái niệm tôi đã được nhét vào trí não. 

        Những câu hỏi hòng đánh đổ sự giả dối. Nhưng chỉ có lặng im mới thấu triệt cái Lý có Chân. Sự nghi hoặc luôn khiến tôi khổ não, bởi tôi luôn thận trọng với những câu khẳng định. Điều này, thật ngu xuẩn!

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (CHƯƠNG 12)


  Okay, vậy là đang có một cuộc chiến giữa các vị thần, và chúng ta thuộc một team trong số đó. Vậy quân mình và quân địch có gì khác nhau?

  Từ góc nhìn của chúng ta, có ba điểm khác biệt quan trọng đã nuôi dưỡng và làm bùng phát cuộc chiến. Đó là thái độ với niềm tin, thái độ với bản thân, và thái độ với con người.

  Đối phương là tập thể những quỉ thần sống bằng niềm tin. Toàn bộ sự tồn tại, năng lượng và vinh quang của họ đều lệ thuộc vào niềm tin của các đám đông dân chúng. Họ là vật ký sinh sống bám vào các hệ thống niềm tin: từ tôn giáo, triết học, ý thức hệ, cho đến các hủ tục, luân lý và quan niệm thẩm mỹ cổ xưa. Ngày nay, khi các hệ thống tín điều đồng loạt sụp đổ trên phạm vi toàn cầu, đám thần này cũng sụp đổ luôn, cả trong mắt con người lẫn thẳm sâu trong tâm hồn chính họ.

  Bám đít các hệ thống niềm tin là một lựa chọn ngu xuẩn. Chúng ta đã từ bỏ phương thức tồn tại đó vì ba lí do. Thứ nhất, các hệ thống niềm tin biến cả kẻ tin lẫn kẻ được tin thành một đám đông dốt nát, hoang tưởng, ỳ trệ và hiếu chiến đến điên rồ. Niềm tin chẳng khác gì một cái lồng chim chật hẹp và hôi tanh, với tín điều là những song sắt băm vụn bầu trời của các linh hồn bị nhốt. Mọi hệ thống niềm tin đều biến linh hồn từ chim trời thành thú cảnh. Khi cố nhốt thực tại muôn màu vào dăm câu kinh cầu, khẩu hiệu chính trị hoặc lý thuyết khoa học vừa phiến diện, vừa nhàm cán, chúng triệt tiêu ma thuật sáng tạo, bản năng khám phá, năng lực tư duy độc lập và vũ trụ vô hạn của trái tim. Nói cách khác, chúng hủy diệt mọi đặc tính thiêng liêng của linh hồn. Nọc độc của tín điều đã biến nhiều sinh thể thành xác chết biết đi, và nhiều đấng sáng tạo thành cái máy đánh chữ. Chuyện đó xảy ra khi người ta bắt đầu sống theo niềm tin và chết để bảo vệ đức tin - tức tự đánh đồng linh hồn mình với hệ thống niềm tin đang giam giữ họ. Vậy là nhà khoa học thoái hóa thành một dòng công thức dở hơi, và tù nhân thoái hóa thành bức tường nhà tù, để vừa tự giam giữ bản thân, vừa giam thêm người khác.

  Mọi niềm tin đều là một lời dối trá trắng trợn. Nếu là sự thật, thì muôn đời nó vẫn nằm đó, sao họ phải bắt người ta tin? Và liệu một vũ trụ muôn màu liên tục biến đổi có thể bị nhốt vào vài dòng công thức vô tri? Truyền bá niềm tin là nói dối, và tin là tự nói dối. Vấn đề sẽ nảy sinh khi sự thật bắt đầu chập chờn hé lộ. Trước cú đấm của sự thật hiển nhiên, người ta hoặc trốn sâu hơn vào cái cũi đức tin để được an toàn, hoặc quay ra thù ghét nó. Vậy là người ta khủng hoảng và chiến tranh, trong nội tâm và ngoài xã hội. Người ta lao vào giết mình và giết người khác, chỉ vì một nhà tù vớ vẩn mà không ai đủ can đảm để quên đi.

  Các hệ thống niềm tin có sứ mệnh thật buồn cười. Ban đầu, người ta chui vào chúng, trú ẩn và dựa hơi, những mong được an toàn, chây lười và vênh váo. Mọi hệ thống niềm tin đều thủ thỉ vào tai các tín đồ: "Bạn trong sạch, tử tế và khôn ngoan, trong khi những kẻ không tin ta thì nhơ bẩn, xấu xa và ngu muội. Rồi bạn sẽ được sung sướng, còn chúng sẽ phải chịu khổ đau. Vinh quang thay những con lợn chọn đúng chuồng!". Rồi chẳng mấy chốc, hệ thống niềm tin biến thành những con quái vật của theo dõi, kiểm duyệt, kì thị và chiến tranh, ném những tín đồ đang ẩn náu trong miệng mình vào cái dạ dày của bất an, cực khổ và nhục nhã. Đó là số phận tất yếu của những kẻ chạy trốn sự mênh mông của vũ trụ, nhưng vẫn thích ngoa ngôn về vũ trụ. Đó là số phận tất yếu của loài kí sinh ăn bám trong một thực tại chỉ có phiêu lưu.

  Hãy nhìn số phận của những quỉ thần ăn bám niềm tin. Họ chỉ có hai lựa chọn. Một: tin vào những tín điều cung cấp xôi oản cho mình, để rồi bị thoái hóa thành robot hệt như đám đông tín đồ đang dâng xôi oản. Trong trường hợp đó, con quái vật hệ thống đã chồm lên ăn thịt chính mẹ đẻ và chủ nhân. Hai: không tin vào những tín điều mà mình rao truyền. Trong trường hợp này, từ một vị thần, người ta rữa ra thành loài ký sinh sống bằng dối trá. Trong cả hai trường hợp, họ không khác gì thứ mà hệ thống niềm tin rao truyền là ác quỷ. Không đáng ngạc nhiên: niềm tin là một hệ thống chết, vì cố định, được tạo ra với tham vọng mô phỏng và cai trị một thế giới bất định, vì đầy sự sống.

  Thứ hai, hợp đồng niềm tin giữa người và thần là một hợp đồng vừa bất công, vừa vô giá trị. Đa số con người quá yếu ớt để kháng cự lũ quỷ thần thích thôi miên. Một hợp đồng không tự nguyện liệu có ý nghĩa gì? Và ai cũng biết rằng các vị thần sống quá lâu để có thể giữ lời hứa. Con người tuyệt đối không nên tin họ.

Thứ ba, rất đơn giản: chúng ta có thể sống mà không cần các hệ thống niềm tin. Sao không đối mặt với vũ trụ bao la, và chấp nhận nó như nó vốn là, thay vì trốn chui trốn nhủi vào trong cái chuồng tín điều vì sợ thực tế? Sao phải bắt con người tin chúng ta là những bậc toàn thiện, toàn mỹ và tuyệt đối siêu phàm, trong khi có thể giúp họ yêu quí chúng ta như những bạn bè bất toàn, nhưng chân thành và thú vị? Sao phải chôn mình và mọi người trong một nấm mồ lí thuyết, trong khi tất cả nó thể bay nhảy trên những làn sóng cảm xúc và tư duy? Sao phải uốn éo theo những hủ tục, đạo lí và nhịp điệu cũ, trong khi chúng chỉ là những thói quen vớ vẩn và chúng ta có thể vứt sang một bên, và làm ra những cái mới hoàn toàn? Sao phải sống trong một hệ thống, đội nó lên đầu và đạp những hệ thống khác dưới chân, trong khi chúng ta có thể chia sẻ với nhau vô vàn hệ thống?

  Chúng ta sống bằng khám phá, cảm nhận, sáng tạo và sẻ chia liên tục. Chúng ta không chịu bị nhốt vào chuồng hoặc gò mình theo những cái khuôn. Chúng ta không thích những cỗ máy tư tưởng chỉ cho phép người ta nói dối người và tự dối mình. Đó là lí do những cỗ máy này cố triệt tiêu chúng ta bằng mọi giá.

- còn nữa -
LÊN ĐẦU TRANG