Sang nhà anh chơi. Buổi sáng dậy, anh rì rầm đọc chú ở nhà ngoài. Tôi tự hỏi liệu những câu chú của anh có giống như tôi gắn bó với đám sách J.K không. Rồi tôi lại tự cười mình, dường như tôi đang tự đơn giản hóa mọi thứ.
Vấn đề của tôi, có lẽ là vấn đề đối với niềm tin, tôi mất gần như hoàn toàn niềm tin vào thế giới và chỉ còn giữ lại niềm tin rằng thế giới luôn rộng lớn và bí ẩn, và những câu hỏi luôn ẩn chứa câu trả lời. Liệu có một ngày nào tôi đánh mất niềm tin đó? Chắc chắn, công việc của tôi là đi xem xét giữa nhận thức và niềm tin, nhận chân sự thật. Và đây lại là một niềm tin khác trong khi tôi còn chưa rõ ràng: niềm tin về sự thật và niềm tin rằng ý thức của con người tách biệt với thế giới? Thế nào là chủ quan và thế nào là khách quan? Lại chỉ toàn là khái niệm tôi đã được nhét vào trí não.
Những câu hỏi hòng đánh đổ sự giả dối. Nhưng chỉ có lặng im mới thấu triệt cái Lý có Chân. Sự nghi hoặc luôn khiến tôi khổ não, bởi tôi luôn thận trọng với những câu khẳng định. Điều này, thật ngu xuẩn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét