Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

Hãy tự hào vì sự lạc lõng của bạn!

(Tiếp nối bài viết “Chúng ta – Thế hệ lạc lõng” http://bookhunterclub.com/chung-ta-mot-the-he-lac-long/ )
Thế hệ chúng ta, những người được sinh ra vào cuối thập kỷ 80 và đầu thập kỷ 90, là một thế hệ lạc lõng. Một thế hệ được sinh ra và lớn lên giữa một bãi hoang tàn của thế giới. Nhiều người đi trước sẽ nói rằng họ đã hi sinh cho thế hệ chúng ta, chúng ta đã có một đời sống sung túc và yên bình. Điều đó đúng, nhưng họ đã lầm lẫn trong khái niệm về hạnh phúc, sung túc và yên bình không phải là điều mang đến cho chúng ta hạnh phúc. Và cho dù chúng ta bằng mọi cách hét thật to để mong họ lắng nghe, họ vẫn lẳng lặng không thừa nhận chúng ta, họ cho rằng chúng ta kém cỏi, ham chơi, thờ ơ với thời cuộc, trôi theo cuộc sống sa đọa…
Những tin tức trên báo chí và truyền thông là những gì họ nhìn thấy, nghe thấy. Một mô tả rõ ràng về thế hệ chúng ta: Những đứa trẻ ngu dốt về kiến thức, những đứa trẻ suốt ngày cắm mặt vào máy tính chơi điện tử, những đứa trẻ chơi bời thác loạn… Họ quên mất rằng ai là người cố truyền đạt kiến thức trong sự bất lực không cần quan tâm chúng ta có thích thú hay không, ai là người thiết kế nên những trò chơi bời sa đọa rồi tuyên truyền về chúng, trục lợi từ chúng…  Mỗi khi chúng ta sai lầm hay vấp ngã, họ chỉ biết chê bai, họ chỉ nhìn thấy những thứ họ tin là đúng, họ không biết ẩn đằng sau tất cả những điều ấy là gì.
Các bạn của tôi, tôi biết các bạn cô đơn trong gia đình, các bạn bị giam hãm trong nhà trường và phải chịu đựng mọi định kiến của xã hội. Đời sống khắc nghiệt không cho các bạn điều kiện  để thực hiện những điều các bạn muốn, không cho các bạn thỏa mái mơ mộng khi còn là trẻ nhỏ, không cho phép các bạn được tự do bộc lộ cảm xúc của mình; thế nhưng khi chúng ta càng cố chứng tỏ mình một cách manh động, khi chúng ta phản ứng đầy xung đột, khi chúng ta gào thét những mong họ nghe thấy… chúng ta càng chứng minh rằng những điều họ nói là đúng. Nền văn minh đề cao vật chất và chủ nghĩa tiêu dùng với hàng hiệu, rượu bia, thuốc lá, vũ trường, ma túy… là sản phẩm do những người đi trước chúng ta tạo nên, và họ dùng tất cả những thứ ấy để mê hoặc chúng ta, dẫn dắt chúng ta đi vào một lộ trình đã được thiết kế. Các bạn càng tách xa chúng, các bạn càng thoát khỏi sự ảnh hưởng của thế hệ cũ.  Đâu đó trên thế giới, nhiều bạn trẻ không thể chịu đựng được thế giới đang tan rã và đổ nát này, không chịu đựng lối sống của những xác chết biết đi, họ đã từ bỏ cuộc sống văn minh, họ đau đớn chìm vào sự trống rỗng miên viễn, thậm chí họ đã tự tử để kết thúc mọi mối dây ràng buộc… Họ không ngu muội, họ không bị xúi bẩy, họ là những người dũng cảm không chấp nhận hòa mình vào đám đông vô thức do thế hệ cũ tạo nên, chỉ là họ quá cô đơn không thể nghe thấy một tiếng nói giống họ cũng đang cất lên ở đâu đó.
181017_601921679836064_110403562_n
Đừng tuyệt vọng, bởi vì đã có rất nhiều người như chúng ta trước đây. Họ cũng lạc lõng giữa thời đại của họ, họ bất lực trong việc thay đổi thế giới thế nên đã truyền đạt lý tưởng về một thế giới tốt đẹp hơn đến chúng ta. Và giờ đây, những con người lạc lõng ấy ngày càng đông, chúng ta đã có thể lắng nghe được tiếng gọi của nhau ở mọi ngóc ngách trên thế giới. Chúng ta biết rằng những suy nghĩ của chúng ta không hề bệnh hoạn và ngớ ngẩn, chúng ta có thể tự hào về việc chúng ta khác biệt với cả một hệ thống cũ kỹ và vững chắc. Nếu bạn có thể nhìn một cách tổng thể toàn bộ bức tranh chuyển đổi này, bạn sẽ thấy rằng chúng ta là nhân tố xây dựng một hệ thống mới mẻ hơn, thích hợp hơn với sự thay đổi của thời đại. Chúng ta lạc lõng, sở dĩ vì chúng ta là những kẻ đột biến để thế giới tiến hóa lên một mức cao hơn.
Mọi thứ của thế giới cũ đang trên đà đi xuống cực điểm. Chiến tranh đã và đang tàn phá thế giới  nhân danh những mục đích cao đẹp, môi trường bị hủy hoại, nhiều nguồn tài nguyên đang dần cạn kiệt, con người không thể tìm được sự kết nối cảm xúc thuần khiết với nhau mà mọi mối quan hệ đều dựa trên lợi nhuận. Con người từ một sinh vật chính trị biến đổi thành một sản phẩm có thể mua bán và trao đổi. Các hình tượng của niềm tin cũ đã sụp đổ rồi. Đức Phật Thích Ca, chúa Jesus, tiên tri Mohamed… đã không thể cứu chúng ta; các triết gia như Lão Tử, Khổng Tử, Socrate, Plato, Aristote, phong trào Khai Sáng, Nieztches, Hegel, Marx… tất cả bọn họ cũng không cứu được chúng ta. Không còn giá trị nào là đáng tin nữa! Tôn giáo, chính trị, giáo dục và ngay cả cái thế giới tiêu dùng của những nhà tư bản dựng nên… tất cả chỉ là những ảo ảnh lừa mị để dẫn chúng ta đi theo lâp trình của trật tự thế giới.
Chúng ta nhớ ơn những người đi trước vì họ đã giữ cho chúng ta an toàn và cho ta điều kiện để tồn tại, chúng ta phải nhớ ơn họ vì họ đã sinh ra chúng ta. Nhưng chúng ta phải hiểu rằng xây dựng thế giới chứ không phải tàn phá thế giới là trách nhiệm của họ, và họ đã không thể hoàn thành được chỉ vì họ bị cuốn theo guồng máy cũ, vì thế giờ đây đó đã là trách nhiệm của chúng ta. Một thế giới mới cần được xây dựng trên nền thế giới cũ để bắt đầu cho một kỷ nguyên mới của chúng ta và con cháu chúng ta. Quy luật tự nhiên là mọi thứ khi rơi xuống tận cùng thì những gì đủ mạnh sẽ trở thành nhân tố để vượt lên. Thật mệt mỏi khi được sinh ra trong thời kỳ chuyển giao này nhưng cũng thật tự hào khi ở trong đó, bởi chúng ta đóng vai trò như những người xây dựng trong khi đám đông vô thức của hệ thống cũ đang tự tiêu diệt chính nó.
Và thưa các bậc tiền bối đi trước, xin các vị hãy lắng nghe chúng tôi. Có thể những lời tôi nói với các vị là một sự vô ơn, cực đoan và nông nổi, nhưng nếu không như thế thì làm sao gây chú ý cho các vị trong thời đại hỗn loạn thông tin này được!  Sự vận động của thế giới là không thể tránh khỏi và chúng tôi mong sao các vị đừng dùng những chuẩn mực của thế hệ mình để xét đoán chúng tôi. Chúng tôi cũng như các vị, chúng ta đều đang sống trong một thế giới suy tàn, chúng ta thừa mứa vật chất nhưng thiếu thốn tinh thần, chúng ta thừa thãi bản năng nhưng thiếu thốn tình yêu, chúng ta cuồng vọng mà không có niềm tin trong sáng. Các vị hãy thử nhớ lại tuổi trẻ của mình, tuổi trẻ với sự khát khao lý tưởng, không thể chấp nhận một thế giới lộn ngược các giá trị, và các vị đã phẫn nộ như thế nào? Và các vị được dậy rằng đời sống cảm xúc chỉ mang lại thất bại, những gì trong trí tưởng tượng chỉ là trò trẻ con vô giá trị, các vị bị buộc phải sống đời sống thực tế và bị cài cắm bởi các mục đích do hệ thống cũ tạo ra. Dần dần, các vị đã quên rằng các vị từng có thời giống chúng tôi. Nếu các vị thất bại với hệ thống cũ, tại sao còn muốn lôi chúng tôi vào đó. Nếu các vị thành công với nó, vậy còn có ý nghĩa gì khi muốn chúng tôi lặp lại con đường các vị đã đi.
Nếu các vị yêu thương chúng tôi, xin các vị hãy để chúng tôi được tự do với những suy tưởng, những lối sống của mình. Nếu các vị có trách nhiệm với chúng tôi, xin các vị hãy tạo dựng những nền tảng vững chắc để trên đó chúng tôi có thể học tập, nghiên cứu, thực hiện những lý tưởng chúng tôi mong muốn. Làm ơn, đừng cài cắm điều gì vào đầu chúng tôi thêm nữa, đừng lên giọng phán xét chúng tôi, cũng đừng biến chúng tôi trở thành những quân cờ để thực hiện những mục đích chưa đạt được của các vị. Với chúng tôi, chỉ tình yêu thương và tinh thần trách nhiệm là đủ. Và nếu chúng tôi có vô tình không biểu lộ sự đáp lại tình yêu đó của các vị thì các vị cứ yên tâm rằng tất cả tình yêu và tinh thần trách nhiệm đó chúng tôi cũng sẽ chia sẻ lại cho thế hệ tiếp theo, như một sự “đền ơn nối tiếp”. Hãy để chúng tôi được là chính chúng tôi, chúng tôi xây dựng thế giới theo ý chúng tôi mong muốn, và nền tảng tư tưởng để duy trì nó chỉ đơn giản chỉ dựa trên tình yêu thương và trách nhiệm.
Và hỡi những người bạn của tôi, dù bạn đang ở đâu, bạn đang làm gì, dù bạn có ở cùng thế hệ với tôi hay ở thế hệ trước đó hoặc sau đó, nếu những điều tôi đang nói đây là cùng một suy nghĩ với bạn, xin hãy cùng lên tiếng. Nhưng lên tiếng thôi chưa đủ, sau đó bạn cần suy nghĩ. Hãy thử suy nghĩ xem sau tất cả những tuyệt vọng, cô đơn, lạc lõng… sau tất cả sự phẫn nộ… chúng ta sẽ làm gì cho thế giới chúng ta đang sống. Tôi mong sao chúng ta có thể tách ra mọi tư tưởng tôn giáo hay chính trị, mọi sự ràng buộc về đời sống tiêu dùng, chỉ trong giây lát thôi chúng ta có thể nhận thấy được chúng ta cần làm gì cho đời sống này. Internet – một sản phẩm quan trọng của thế hệ trước giờ đây đang thể hiện tính hiệu quả mạnh mẽ trong quá trình tạo nền tảng cho thế hệ chúng ta để đẩy chúng ta đến gần nhau hơn. Tôi muốn nói rằng chúng ta không đơn độc, chúng ta có nhau, chúng ta có cùng ý tưởng rằng con người đơn thuần là con người, không phải sinh vật chính trị, không phải những con chiên, không phải kẻ tử vì đạo, không phải những người tiêu dùng. Và tôi mong sao các bạn có thể lột bỏ mặt nạ của mình, cùng đứng dậy trải nghiệm cuộc sống, rồi cùng nhau chung tay tạo dựng một thế giới mới xanh hơn, thịnh vượng hơn và yêu thương hơn.
Hà Thủy Nguyên

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015

Idea Hunting: Tại sao tình dục lại nguy hiểm?

Idea Hunting: Tại sao tình dục lại nguy hiểm?
Tình dục là hành vi cổ xưa nhất của loài người và không bao giờ lạc hậu, là một trong những loại bản năng quan trọng bậc nhất sau hít thở, ăn uống, tiêu hóa… Với các loài động vật khác, tình dục là để duy trì nòi giống. Với con người, không chỉ duy trì nòi giống, Tình dục còn có giá trị vui thú, thậm chí ở một số trường hợp, tình dục có thể đạt đến sự thiêng liêng. Nhưng tại sao những bản năng khác không gây nên nhiều ám ảnh như tình dục? Tại sao con người vừa thích thú với Tình dục lại vừa sợ hãi khi đối mặt với nó? Đây là một quá trình rắc rối của những quan niệm bị cấy vào tâm trí con người trong nhiều nghìn năm lịch sử mà một bài viết ngắn ngủi không thể chuyển tải hết.
Một số khái niệm liên quan đến Tình dục cần định nghĩa lại.
Trước hết, tôi xin phép được đưa ra cách định nghĩa của riêng mình cho những khái niệm sẽ sử dụng trong bài. Tại sao cần điều này, sở dĩ bởi những khái niệm liên quan đến vấn đề tình dục thường có nhiều cách định nghĩa khác nhau và rất dễ gây ra hiểu lầm.
“Dục” theo quan niệm của Phật giáo là sự ham muốn, ham muốn này khiến vạn vật ở thế gian đều sinh sôi nảy nở.
“Năng lượng dục” là sức mạnh của sự sinh sôi nảy nở có trong vạn vật
“Tình dục” là những ham muốn về sự hòa hợp và nảy sinh sự sống mới. Điều này khác hoàn toàn với “giao phối”. Tại sao ở các loài động vật chúng ta không dùng khái niệm “tình dục” mà lại chỉ dùng khái niệm “giao phối”? Vì “tình dục”, bên cạnh những hoạt động phối ngẫu, còn là sự giao hòa tinh thần giữa hai bạn tình. Bởi thế, trong Kama Sutra của người Ấn Độ cổ xưa, bên cạnh những tư thế làm tình, triết gia Vatsyayana còn đưa ra những đạo đức xoay quanh chuyện giường chiếu, và quan trọng hơn thế, nói về sự gắn kết của linh hồn. Trong triết học Hy Lạp Cổ đại, Plato cũng quan niệm rằng con người cổ xưa vốn ở dạng lưỡng tính gồm Nam-Nữ, hoặc một dạng đặc biệt khác là Nam-Nam. Nhưng con người lưỡng tính, hay nói cách khác, con người hoàn hảo này bị chia cắt và lưu lạc ở hạ giới, cố gắng đi tìm nửa kia của mình để thực hiện sự kết hợp và quay trở về trạng thái hoàn hảo. Điều này cũng khá tương đồng trong pháp tu Mật Tông của Ấn Độ và Phật giáo Tây Tạng: thông qua sự giao hoan giữa nam và nữ, những người thực hành pháp tu này có thể đạt tới Thượng Đế, hay nói cách khác, đạt tới toàn thể.
Vậy “tình dục” khác “tình yêu” như thế nào? Đa số con người nhầm lẫn giữa hai điều này. “Tình yêu” chỉ được coi đơn thuần là mối quan hệ thiêng liêng gắn kết nam và nữ và “tình dục” chỉ đơn thuần là hành vi giao phối. Đây là cách hiểu làm hạ cấp, đầu độc tâm trí con người trong nhiều thế hệ bởi những kẻ thực dụng và đạo đức giả.  “Tình yêu” không phải một mối quan hệ, lại càng không phải hành vi. “Tình yêu” là một trạng thái tinh thần khi linh hồn này gắn kết với linh hồn khác hoặc một đối tượng tinh thần nào đó. “Tình yêu” không nhất thiết chỉ có giữa nam và nữ, có thể là tình yêu mẹ con, tình yêu chị em, thậm chí tình yêu với nghệ thuật, với lý tưởng, tình yêu với Thượng Đế… Tình yêu có thể tồn tại giữa nam và nữ và được thể hiện qua các hành vi Tình dục. Điều này có nghĩa, tất cả những hành vi giao phối, cho dù đạt đến kỹ năng thế nào, cho dù thực hiện đầy đủ một lễ nghi như tôn giáo để thể hiện mọi sự màu mè của nó, cho dù được tô điểm bằng những lời lẽ thần thánh… mà không có bất kỳ sự gắn kết nào về mặt tinh thần, thì cũng không khác lắm các loài động vật khác.
388520_138573806252696_1552665541_n
Sự đặc biệt trong Tình dục của loài người
Nếu nhìn vào thế giới sinh vật, chúng ta có thể thấy loài người có một khả năng dục thật không tưởng. Các loài thực vật, động vật chỉ giao phối trong mùa sinh sản, nhưng con người có thể giao phối với nhau mọi lúc, mọi nơi. Nếu ở các loài sinh vật khác, giao phối chỉ với mục đích truyền lại nòi giống của mình thì Tình dục ở loài người lại mang nhiều ý nghĩa hơn thế. Có thể vì khả năng giao phối bất thường của loài người mà chúng ta bắt đầu nảy sinh những nhu cầu cao hơn việc tiếp xúc về mặt thể xác.  Tại sao con người có những khả năng này thì đến giờ vẫn là một ẩn số với tất cả các nhà khoa học. Mọi lý giải về nguồn gốc loài người và bản chất loài người trong khoa học, triết học, tôn giáo dường như đều né tránh chủ đề kỳ quặc này, cứ thể như nó động vào một cái gì đó sâu kín của họ.
Con người có một năng lượng dục rất to lớn, to lớn đến mức mà các quy luật tự nhiên cũng không thể kiểm soát được. Tự nhiên có thể lập trình được mùa sinh sản ở tất các loài, trừ loài người. Năng lượng dục kích thích sự sinh sôi của con người, nhưng cũng kích thích cả sự hủy diệt các cá nhân khác, các loài khác để bảo vệ quyền sinh tồn của mình. Có một sự thực bất cứ ai có khả năng chiêm nghiệm đều thấy: khi sự sống được tự do phát triển thì song song với quá trình đó là quá trình ăn lan của cái chết. Trên một thực thể, số lượng các tế bào mới sinh ra và các tế bào bị tiêu hủy là ngang bằng nhau, khi một cái xác thối rữa thì cây cỏ lại mọc xanh tươi hơn. Vạn vật đều bị chi phối bởi những dòng năng lượng dục: cứ sinh ra, chết đi rồi lại tái sinh ở một vòng khác…  Nếu các động vật, thực vật có vẻ như chấp nhận sự chi phối này thì con người không thể chịu đựng được, và chỉ có con người mới mong mỏi tìm đến sự vĩnh hằng. Hãy thử ngẫm lại câu chuyện trong Sáng Thế Ký. Trên Thiên Đường mà Thượng Đế tạo ra, sự vĩnh hằng tồn tại, Adam và Eva ở đó trần truồng mà không có bất cứ sự ham muốn  dục nào. Thời gian dường như không tồn tại trên Thiên Đường cho đến khi Lucifer hóa thân thành con rắn và xúi bẩy Adam- Eva ăn quả táo trí tuệ, quả táo nhận thức về dục. Thiên Đường sụp đổ và con người bắt đầu sinh sôi nảy nở, già nua và chết đi, tuổi thọ càng ngày càng giảm. Người Thiên Chúa giáo coi rằng đây là tội lỗi tổ tông (“original sin”) và chỉ những người dẹp bỏ được những ham muốn tình dục thì mới có thể quay trở lại Thiên Đàng. Tại sao việc quay lại Thiên Đàng lại quan trọng đến thế với con người? Thật buồn cười là chính sự sợ hãi trước cái chết đã khiến cho con người sợ hãi tình dục và sợ hãi luôn cả sự sống trong nhiều thế kỷ mà các tôn giáo ức chế dục.  Nhưng vấn đề kiểm soát dục này ta sẽ trở lại ở phần sau. Ở đây, tôi muốn nói rằng năng lượng của dục là năng lượng của sự sống. Trong chiêm tinh học phương Tây, có hẳn một vị trí quản trị về Năng lượng Dục – Sinh- Tử – Tái Sinh. Chúng ta cũng thấy điều này trong hình tượng Thần Rượu Nho Dionysus của Hi Lạp. Trong các nghi lễ tôn giáo cổ đại Hy Lạp thờ Thần Rượu Nho, các tín đồ còn thực hiện các hành vi phối ngẫu. Thần Rượu Nho là vị thần bảo hộ sự sinh sôi nảy nở và cả sự tái sinh. Cho đến sau này, giáo đoàn Wicca của các phù thủy cũng tiếp thu những nghi lễ này từ giáo phái thờ Dionysus từ thời Hy Lạp cổ đại.
Bất cứ ai đã từng trải qua Tình dục, chứ không phải chỉ là sự giao phối, sẽ thấy rằng Tình dục thật sự cho chúng ta cái thoáng nhìn về Thiên Đường. Nếu ham muốn dục của Adam và Eva khiến chúng ta mất Thiên Đường thì hóa ra chính Tình dục làm thức dậy trong chúng ta những ký ức về Thiên Đường. Thiên Đường không phải là đời sống sung túc ở một cõi nào đó hiện ra trong trí tưởng tượng lúc làm tình, Thiên Đường là một lối nói ẩn dụ cho sự cực đỉnh sung sướng, sự hạnh phúc vô bờ bến. Bạn có biết mỗi ngày chúng ta có từ 50.000 đến 70.000 suy nghĩ một ngày, những suy nghĩ này không đi theo một hướng, nó là mớ hỗn tạp những cài cắm của bố mẹ, nhà trường, tôn giáo, xã hội… và chúng xung đột với nhau chỉ để trả lời câu hỏi: Làm thế nào để sinh tồn tốt nhất ở thế giới này.  Những xung đột trong tâm trí ấy khiến chúng ta bất hạnh, xung đột thậm chí còn không chấm dứt trong thời gian giao phối. Nhưng với Tình dục thì khác, sự xung đột này chấm dứt. Trong một thoáng rất ngắn đạt đến cực đỉnh của khoái lạc, tâm trí của chúng ta ngừng hoạt động, cảm giác về thời gian cũng biến mất, trong giây phút chúng ta chạm tới sự vĩnh hằng. Trong Kama Sutra, Vātsyāyana từng nói: “Tình yêu không quan tâm đến thời gian và sự kiểm soát”. Tình dục với sự nở hoa của Tình yêu thì con người không bận tâm về thời gian, tức là thoát khỏi ám ảnh về cái chết, thoát khỏi ám ảnh của cái chết, con người không cần phải quan tâm tới sự kiểm soát và những xung đột trong tâm trí nữa. Điều đáng tiếc là con người không kéo dài giây phút này mãi được và rồi bên cạnh sự ham muốn bất tử, con người nảy sinh thêm một ham muốn nữa: ham muốn kéo dài mãi sự khoái lạc, vì vậy, bắt đầu nảy sinh ra mọi loại kỹ thuật để kéo dài thời gian giao phối.
Cách thức con người ức chế ham muốn dục và Tình dục
Đứng trước sức mạnh không thể kiểm soát được của ham  muốn dục và năng lượng dục mạnh mẽ của loài người, trong lịch sử, nhiều hệ thống đã tìm mọi cách để kiểm soát nó nhưng đều thất bại. Cách kiểm soát dễ dàng và được “ưa chuộng” nhất của các hệ thống là ức chế và đè nén dục, mà biểu hiện rõ nhất trong các hệ thống tôn giáo như Thiên Chúa giáo và Phật giáo. Kinh điển của cả hai tôn giáo này đều cho rằng dục là một cái gì đó cần phải triệt tiêu. (Điều này không đồng nghĩa với việc nhất thiết Đức Thích Ca Mâu Ni và Chúa Jesus khuyên bảo con người phải làm thế, vì trải qua nhiều nghìn năm và bị các nhà cầm quyền sửa chữa, tôi thật sự không còn tin vào độ chính xác của các văn bản còn lại đến ngày nay; hoặc rằng các đệ tử đã hiểu lầm lời dạy thoát khỏi sự chi phối của dục thành một sự ức chế dục.)  Và thế là các tu sĩ, con chiên, đệ tử mất quá nhiều thời gian để tìm cách vùng vẫy thoát khỏi những ám ảnh và ham muốn dục hơn là nghĩ tới Thượng Đế và Phật tính của mình.
Khi các tôn giáo này bắt đầu hình thành hệ thống và có một sự “bắt tay” nào đó với chính quyền, các giáo lý trở thành hệ thống kiểm soát người dân. Các nhà cầm quyền cần niềm tin mù quáng vào tôn giáo để giữ trật tự trong nhà nước của mình, và một tôn giáo ức chế dục thì càng tốt. Nhờ thế, các giáo lý sai lầm về dục của Thiên Chúa giáo đã được lan truyền khắp Châu Âu trong đêm trường trung cổ, tiêu diệt mọi người đàn bà đẹp có sức mê hoặc vì nghi ngờ là phù thủy, thiêu đốt và tàn phá tàn tích của nền văn minh Hy Lạp cổ đại và thay thế vào đó bằng chủ nghĩa khắc kỷ. Trước thời Trung Cổ, châu Âu là vùng đất của dân Barbarian (mọi rợ), vẫn còn sống trong mô hình bộ lạc thị tộc, chiến tranh giải quyết vấn đề chiếm lĩnh đàn bà để duy trì nòi giống. Các giáo lý ức chế dục của nhà nước Công giáo La Mã đã “khai sáng” cho đám người mọi rợ này, thiết lập họ trong các tiêu chuẩn về đạo đức, giảm thiểu giết chóc và rất tiện cho quản lý dân cư. Không thể phủ nhận những lợi ích này, nhưng cũng không thể không kể đến hậu quả của sự trói buộc dục, đó là nó tạo nên rất nhiều ám ảnh về dục trong tâm trí con người. Ở trong thời kỳ thống trị của Thiên Chúa giáo, con người sợ hãi phù thủy, sợ hãi quỷ nhưng lại sợ bị phù thủy mê hoặc hay nằm mơ thấy việc giao phối với quỷ. Trong số các con quỷ nổi tiếng thời Trung Cổ phải kể đến quỷ Satan và nữ quỷ Lilith. Mọi giấc mơ về dục đều đổ lỗi cho việc Satan và Lilith hiếp dâm con người. Thực tế, đó là luồng năng lượng dục vô cùng lớn bị đè nén trỗi dậy và tâm trí con người tự bao biện cho mình bằng ngay chính những giáo lý họ được học.
1499581_585041884884076_1567980217_n
Phật giáo có phần nhẹ nhàng hơn Thiên Chúa giáo trong việc ức chế dục vì Phật giáo ít can thiệp vào quyền lực hơn, nhưng Phật giáo lập luận rằng chấm dứt dục là chấm dứt vòng luân hồi và đạt tới Niết Bàn. Nhiều thế hệ sư sãi bị mắc kẹt trong luận điệu này và dành nhiều kiếp để chiến đấu với dục. Nhưng một sự thật không thể chối bỏ là chừng nào con người còn ở trong thế giới vật chất, con người còn ở trong dục. Cái gì ám ảnh với các thày tu tới mức sợ hãi sự sống đến thế mà không thể vui thú trong luân hồi? Các tín đồ của họ đã bị họ làm hủy hoại đời sống tinh thần vì luận điệu này, các tín đồ mất dần sự nhạy cảm với cái đẹp và chỉ chăm chăm cầu giải thoát, quay lưng với sự sống. Đây là luận điệu lừa mị, bởi vì, nếu con người không cầu giải thoát nữa thì đâu còn vai trò của các thày tu đạo mạo, hệ thống nhà chùa sụp đổ vì không còn sự cúng dường. Nếu đọc trong kinh Kim Cương Bát Nhã, ta có thể thấy rằng Đức Thích Ca mong muốn con người vượt lên trên tính hai mặt của cuộc sống, của xấu và tốt, của sống và chết và đạt đến chữ “Vô”; điều này không có nghĩa rằng cắt đứt sự sống, mà là dù ở thái cực nào của thế giới vật chất, của cõi Ta Bà, một người đắc đạo cũng không bị đẩy xa khỏi cái “Vô” đó.
Các nhà nước thời phong kiến dù ở phương Đông hay phương Tây đều tạo ra những ức chế dục theo cách khác nhau. Các nhà nước phương Tây thì tận dụng giáo lý Công giáo La Mã, các nước phương Đông như Trung Quốc, Triều Tiên luôn tìm cách gò bó dục trong khuôn khổ của luân lý và vấn đề duy trì nòi giống. Các nhà nước không chỉ ức chế dục mà còn ức chế Tình dục, tức là cắt bỏ đi phần hòa hợp về mặt tinh thần. Dục chỉ được chấp nhận trong các mối quan hệ hôn nhân hoặc một vợ một chồng, hoặc đa thê. Hôn nhân một vợ một chồng của người phương Tây mặc dù đến nay vẫn được coi là mẫu mực nhưng đi kèm với nó là những scandal ngoại tình và sự lên ngôi của nhà chứa. Chế độ đa thê ở phương Đông được tạo dựng để duy trì nòi giống của đàn ông. Không rõ chế độ đa thê xuất hiện ở phương Đông từ bao giờ, nhưng có một thực tế có thể thấy rằng đây là cách phát tán gene của người đàn ông. Chế độ đa phu không hề giúp người phụ nữ phát tán gene hiệu quả bởi vì dù có lấy nhiều chồng thì người phụ nữ vẫn phải mang thai 9 tháng 10 ngày và 2 năm cho con bú, họ không thể giao phối trong quãng thời gian này. Trong khi ấy, người đàn ông vẫn có thể gieo rắc tinh trùng của mình ở nhiều đối tượng khác nhau trong một quãng thời gian ngắn. Chiến lược phát triển dân số này của người phương Đông khiến cho phương Đông thời phong kiến không quá ức chế dục như người hiện đại vẫn tưởng mà chỉ ức chế ham muốn Tình dục ở phụ nữ. Người phụ nữ vốn dĩ có năng lượng dục mạnh hơn đàn ông, nên đàn ông khó có thể kiểm soát được việc trong khi họ đi gieo rắc gene ở chỗ khác thì người phụ nữ của họ cũng đi tìm đối tượng khác để thỏa mãn sự khoái lạc. Ở Ả Rập, người phụ nữ bị cắt “mào gà”, cơ quan kích thích khoái lạc của phụ nữ. Ở phương Đông, người phụ nữ có chồng bị ngăn cấm giao tiếp với bên ngoài và xử tội “cho trôi sông” nếu bị phát hiện ngoại tình hay chửa hoang.
Nhiều thế kỷ bị đèn nén dục bằng cách này hoặc cách khác đã đẩy con người từ bản năng dục tự nhiên sang sự đạo đức giả và tâm trí con người hoàn toàn bị “đầu độc”. Trong đầu họ bị lấp đầy bởi dục, cho dù là căm ghét, khinh bỉ hay thèm muốn, khao khát. Osho gọi hiện tượng này là “dâm dục”. Đã từng có thời người ta né tránh nói về dục, né tránh đối mặt với nó. Thậm chí hiện nay, khi những lý thuyết về khai phóng đã giải thoát con người khỏi sự ràng buộc của tôn giáo và nhà nước phong kiến thì chúng ta vẫn chưa thể nói về dục một cách bình thường. Dục trở thành đề tài để cười đùa. Tại sao chuyện ăn uống không trở thành đối tượng cười đùa mà lại là dục? Bởi vì trong sâu kín trong chúng ta vẫn bị ý thức về việc phải che giấu dục, che giấu ham muốn và việc cười đùa là một biện pháp tâm lý tạo cho chúng ta ảo tưởng rằng chúng ta quá hiểu biết về dục như thể một bậc thày- một chuyên gia,  và tự bản thân chúng ta đã kiểm soát được nó. Thực tế là chúng ta vẫn bị dục chi phối. Chúng ta không cười đùa về tay chân, nhưng lại cười đùa khi nói đến dương vật và âm hộ. Điều đấy chứng tỏ rằng chúng ta vẫn chưa hoàn toàn tự nhiên với dục.
Cách thức các nhà nước hiện đại kích thích dục
Nếu nhà nước phong kiến ức chế dục thì ở các nhà nước hiện đại, dục được kích thích một cách vô tội vạ. Có phải đây đơn thuần chỉ là thái cực đối nghịch, là sự giải tỏa những ức chế dục? Cũng một phần, nhưng nguy hiểm hơn thế, nhà cầm quyền, truyền thông, các tập đoàn còn cố tình lợi dụng thực trạng để kích thích hơn nhằm kiếm lợi và làm mê muội tâm trí người dân.
Các nhà nước hiện đại đều được xây dựng trên nền tảng của các tập đoàn. Các tập đoàn chi phối các Đảng phái trong nhà nước, tác động đến chính quyền để chính quyền đưa ra các chính sách có lợi cho mình, sử dụng truyền thông để cài cắm các quan niệm sai lầm nhưng có lợi cho việc kích cầu, sử dụng hệ thống giáo dục để đào tạo ra những nhân công lao động xuất sắc thích hợp với hệ thống đó. Trong các nhà nước hiện đại của Âu – Mỹ, các cuộc tranh giành quyền lực không phải chỉ đơn thuần là của các Đảng phái mà còn là tranh giành thị trường. Truyền thông và giáo dục là những công cụ hữu hiệu cho các nhà nước hiện đại để duy trì quyền lực này. Tình dục cũng trở thành một cách hiệu quả nhất dùng để kích cầu trên các phương tiện thông tin.
Qúa dễ để thấy những hãng sản phẩm sử dụng yếu tố dục để lôi kéo sự thu hút của người dùng trên đủ các loại phương tiện truyền thông như báo giấy, truyền hình. Họ đã biết đánh vào sự ám ảnh không ngừng của con người và lôi kéo tâm trí. Hình ảnh khỏa thân của nam hoặc nữ trở thành một dạng” linh vật”, một “biểu tượng” để thôi miên. Nhưng những điều đó vẫn không nguy hiểm bằng ảnh hưởng của giáo dục. Việc đưa tình dục vào dạy ở nhà trường là điều cần thiết (với điều kiện những kiến thức đưa vào là khách quan); nhưng cái gây nguy hại cho dục lại đến từ một học thuyết nghe có vẻ không mấy liên quan: học thuyết tiến hóa của Darwin.
Học thuyết tiến hóa của Darwin cho rằng con người là dạng tiến hóa bậc cao của động vật có vú. Không bàn về tính đúng đắn của học thuyết này, vì cho đến giờ các chứng cứ khoa học còn chưa chứng minh được chắc chắn các lập luận về sự tiến hóa.  Tuy nhiên, có thể thấy cách hiểu này đã cấy vào tâm trí của con người một niềm tin hết  sức bệnh  hoạn: rằng con người cũng có phẩm chất động vật, và con người cũng giống như nhiều loài khác, cần phải sinh tồn và duy trì nòi giống. Tình dục, với góc nhìn của những người tin tưởng vào Darwin, tình dục chỉ là hành vi giao cấu giữa con đực và con cái, các giá trị tinh thần bị dẹp bỏ khỏi đời sống tình dục. Chỉ có ở thời của chủ nghĩa tư bản với luận điệu về tự do tình dục, các mối quan hệ hoàn toàn thú tính về tình dục mới được thừa nhận. Người ta có thể quan hệ dục thuần túy với bất cứ ai để thỏa mãn ham muốn mà  không cần bất cứ một sự gắn kết tinh thần nào. Điều này thậm chí còn không bằng cầm thú vì các loài thú có mục đích gieo rắc nòi giống của nó. Bao cao su, thuốc tránh thai… ra đời để phục vụ nhu cầu tình dục vô tội vạ của con người hiện đại. Thuốc kích dục và sex toy từ thời xa xưa đã có để kéo dài các cuộc làm tình, nhưng chỉ được lưu truyền trong bí mật, thì ở thế giới hiện đại, chúng trở thành mặt hàng mang lại lợi nhuận lớn.
Con người đương nhiên có phần thú tính ở bên trong, nhưng không phải tất cả. Kích thích dục là kích thích phần thú tính ấy lấn át những đặc tính khác của con người. Con người sẽ trở nên ham muốn nhiều hơn, khả năng chinh phục bạn tình trở thành tiêu chuẩn cho sự thành công, và muốn chinh phục hiệu quả thì con người phải sở hữu nhiều vật đắt tiền hơn, tức là mua nhiều hàng hóa hơn. Học thuyết Darwin, một cách sâu xa, đã bị lợi dụng để phục vụ cho nhà nước tư bản. Bởi vậy, cho đến nay, bất cứ nhà khoa học nào đưa ra bằng chứng phản đối học thuyết này thì đều bị buộc rời khỏi vị trí giảng viên đại học hoặc rời khỏi ghế của viện Hàn lâm.
Ở một số quốc gia hiện nay như Bắc Âu và Nhật Bản, dân số đang bị giảm nghiêm trọng. Nhật Bản sử dụng truyền thông để kích thích việc sinh đẻ, nhằm tăng dân số. Đây là một chiến lược sai lầm. Có vẻ như người đưa ra chủ trương này không hiểu gì về tình dục. Tình dục và sinh đẻ trên thực tế không cần lúc nào cũng phải liên quan đến nhau. Sau nhiều thế kỷ bị đối xử như một nô lệ tình dục phục vụ duy nhất một ông chủ vừa khô khan và hiếu chiến, tự do tình dục đã chỉ ra cho người phụ nữ thấy rằng việc có con chỉ làm cản trở khoái cảm trong tình dục vì năng lượng của cô ta bị chia theo nhiều hướng khác nhau. Vì thế, người phụ nữ có thể thoải mái tận hưởng cảm giác khoái lạc trong tình dục, và ngăn ngừa khả năng sinh con bằng các biện pháp tránh thai. Có thể tình trạng này đều diễn ra ở các dân tộc bị rơi vào tình trạng dân số già.
Rõ ràng, ngay cả khi trải qua mấy cuộc Cách mạng tình dục trên thế giới, con người vẫn chưa thoát khỏi nối ám ảnh với dục, và tình dục vẫn bị coi là một điều gì đó bí hiểm, và nguy hiểm, nguy hiểm vì sự mê hoặc đến khó lường của nó.
Tự do tình dục liệu có phải giải pháp?
Có nên để con người tự do Tình dục? Câu hỏi này gây rất nhiều tranh luận. Tôi trả lời rằng: Có, chúng ta có thể để tự do tình dục. Nhưng nhớ rằng Tự do Tình dục chứ không phải Tự do dâm dục, Tự do giao phối bừa bãi. Nếu một mối quan hệ đạt đến sự giao hòa cả thể xác lẫn tâm hồn thì không có gì phải ngăn cấm. Nhưng tự do giao phối sẽ đưa chúng tay quay trở về thời Barbarian của phương Tây, quay trở về với sự thú tính, khi các con đực chém giết nhau để tranh nhau quyền giao phối. Nhưng tự do Tình dục không phải giải pháp duy nhất tối ưu. Tự do Tình dục về lâu dài sẽ nhanh chóng biến thành Tự do giao phối, vì bằng con đường Tình dục, con người không duy trì được trạng thái Thượng Đế mãi mãi, và càng tìm kiếm, con người lại càng không thể tìm được.
Hãy nhớ lại khái niệm của năng lượng dục, đó chỉ đơn thuần là năng lượng của sự sống, năng lượng này còn cho con người một khả năng đặc biệt: khả năng sáng tạo. Đừng nghĩ sáng tạo chỉ đơn thuần là hành vi của nghệ sĩ và các nhà phát kiến. Sáng tạo là khi con người dồn năng lượng cho một việc nào đó mang tính chất đột phá cho bản thân mình và xã hội. Không có nghĩa rằng theo con đường sáng tạo thì các ám ảnh dục được giải quyết hoàn toàn, nhưng chắc chắn tâm trí con người sẽ giảm các suy nghĩ ham muốn dục đi rõ rệt. Pháp tu Kundalini của  các thày tu vùng Hymalaya – Tây Tạng đã phân tích rất rõ cách luân chuyển của năng lượng dục. Từ “Kundalini” có nghĩa là “con rắn” – một cách ví von rằng dòng năng lượng luân chuyển như rắn. Đa số con người, con rắn này cuộn tròn ở luân xa 1 – luân xa dục. Khi ham muốn dục xuất hiện, dòng năng lượng này xoay tròn ở luân xa 1. Các thày tu Kundalini phải thực hành sao cho con rắn này thoát khỏi cuộn tròn và vươn mình lên trên, kích hoạt các luân xa khác, đặc biệt là đẩy tung luân xa 7 – luân xa kết nối với Thượng Đế. Điều này khá tương xứng với Tình dục, trong quan hệ Tình dục không chỉ có luân xa 1  mà cả luân xa 4- luân xa tình yêu cũng hoạt động, rất thuận tiện cho dòng chảy năng lượng vươn lên cao nhanh hơn và sớm đạt tới trạng thái Thượng Đế. Ở đời sống sáng tạo, con người vươn tới những điều mới mẻ hơn, ý nghĩa hơn, nhất là khi con người dồn sức để kiến tạo các công trình lớn lao, sáng tác các tác phẩm vĩ đại, dòng năng lượng này được kích theo chiều hướng đi lên liên tục và không còn bị xoay tròn trong luân xa 1 nữa. Đương nhiên, cách này không dành cho số đông, nhưng là cách ít gây những hậu quả khó lường nhất và mang lại nhiều lợi ích nhất.
Kết luận
Thực ra Tình dục không thú vị cũng không nguy hiểm, nó không linh thiêng cũng chẳng tội lỗi. Tình dục liên tục bị đẩy từ thái cực này sang thái cực khác chỉ bởi chính những quan niệm bị cài đặt trong tâm trí con người. Nhiều nhà Cách mạng tình dục hay những người hô hào tự do Tình dục cho rằng giải phóng cho cơ quan sinh dục có thể đưa con người đến tự do tư tưởng, nhưng thực ra chỉ những người tự do tư tưởng mới có đời sống Tình dục đúng nghĩa. Cảm giác khoái lạc, trạng thái Thiên Đường, hóa ra lại không phải do cơ quan sinh dục quyết định, mà lại do chính não bộ quyết định, hoặc thậm chí những phần sâu hơn thế, tinh thần của con người quyết định.
Hà Thủy Nguyên
*Có một điều nữa cần cảnh báo với những độc giả của bài viết này: Nếu những bức hình tôi sử dụng trong bài báo khiến các bạn thấy bài này hấp dẫn hơn, các bạn có thể tưởng tượng ra những gì truyền thông đang làm với tâm trí của bạn.

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Sâu thẳm


March 27, 2014
Hà Thủy Nguyên
Đắm chìm… Làn nước một màu xanh lơ… Tia sáng đâu đó le lói chiếu rọi mơ hồ, không thể nắm bắt… Tôi lơ lửng trong một vùng nước mênh mông không xác định! Không thể biết được đâu là đáy! Cũng chẳng có nhu cầu muốn vùng vẫy thoát khỏi sâu thăm thẳm. Tôi chỉ biết rằng mình cứ thế trôi đi… trôi đi… trôi vào một cõi hư vô… Trước mắt tôi ánh sáng bên trên le lói. Nhưng màu xanh lơ ấy quá quyến rũ…
Bất chợt tôi thấy mình đang ngồi ở trên giường và viết những điều vô nghĩa lý! Toàn thân tôi rực cháy, mỗi tế bào rung lên như muốn nổ tung! Sự im lặng đáng sợ của đêm đều ẩn giấu trong nó từng khối thuốc nổ! Chỉ cần một mồi lửa, toàn bộ những gì tĩnh lặng này sẽ bị phá tan. Người ta bảo rằng vũ trụ được sinh ra từ một vụ nổ lớn, chả biết thật hư thế nào! Có thể đó chỉ là điều vũ trụ muốn con người tin! Có thể rằng vũ trụ muốn con người phát nổ! Vũ trụ không thể tự châm ngòi nổ và con người được sinh ra để châm ngòi nổ ấy, để toàn bộ bị tiêu diệt đến tận cùng, để một vũ trụ mới tinh khôi hơn được sinh ra. Sự hèn nhát khiến chẳng ai trong chúng ta dám châm ngòi nổ, thà rằng chết chìm trong đống cứt đái còn hơn là bắt đầu một cái gì đó mới mẻ.
Một cơn gió mát thổi qua mơn man trên mái tóc của tôi. Cơn gió vuốt nhẹ lọn tóc mai đã bị tôi vuốt ngược lên vì nó che mất màn hình máy tính. Lọn tóc rủ xuống! Tôi giật mình! Không phải cơn gió! Ngón tay của ai đó đã chạm lên tóc tôi một cách rõ ràng! Có lẽ nào đó là một bóng ma! Trong đêm những bóng ma điên rồ, cũng có thể là những con quỷ khiêu gợi các ảo giác đầy ham muốn dục tính sẽ trêu đùa những kẻ như tôi. Kệ thôi! Ai đó có thể sợ những trêu đùa này, có thể bị mê hoặc, nhưng với tôi không có vấn đề gì! Đã lâu lắm rồi mấy trò đạo đức, liêm sỉ, mặc cảm tội lỗi gì gì đó tôi đã vứt toẹt vào cái đống cứt đái của vũ trụ và chỉ đợi một mồi lửa cho nó cháy ra tro.
Năm ngón tay vô hình đó luồn sâu vào mái tóc, có nhiều lúc như cuốn chặt lấy rồi lại buông ra… Nó nghịch ngợm di chuyển trên khuôn mặt, rồi xuống đến môi. Điều mà tôi thấy kỳ lạ là những ngón tay này có gì đó rất quen thuộc, có thể của ai đó tôi đã từng quen. Tôi cố nhớ xem trong số tất cả những anh chàng đã đi qua đời tôi, những ngón tay đó thuộc về ai! Tất cả đều không giống! Dù sao đi nữa, ngón tay này cũng mang đến cho tôi một cảm giác khó tả! Không ổn rồi! Tôi đã mất mọi quyền kiểm soát! Hai bàn tay tôi bị mười đầu ngón tay giữ chặt trên giường. Làn môi ai đó đang chạm lên cổ, hơi thở ai đó đang khẽ phả vào tai! Tại sao phải giữ chặt thế chứ, tôi đâu có nhu cầu cưỡng lại. Một lần nữa tôi đang trôi vào một cõi hư vô… và tôi lại thấy cái bóng xanh lơ quyến rũ…
Lờ mờ hé mở đôi mắt… chết tiệt… cái màu xanh lơ ấy là cái màn hình Windows sáng giữa đêm! Tất cả vừa rồi là một giấc mơ! Một kẻ đạo đức giả nào đó sẽ gọi đây là giấc mơ của đứa bệnh hoạn và hư hỏng! Không phủ nhận rằng, trong cái ý nghĩ độc ác của mình, tôi đã từng thầm ước ao cái đám đạo đức giả ấy sẽ bị nổ tung giữa mớ cứt đái kia. Tôi vùng dậy mở tung cửa sổ! Trời không có một cơn gió nào! Chỉ có màn đêm nhạt nhẽo! Trời đã gần về sáng! Sáng ngày mai tôi có một cuộc hẹn quan trọng. Chả biết tôi sẽ xoay sở thế nào với cái cơn rạo rực mà bàn tay vô hình đã tạo ra! Có lẽ tôi nên hủy hẹn ở nhà cho rồi!
Nghĩ miên man thế mà sáng lúc nào không biết! Với tôi buổi sáng không có gì đặc biệt! Buổi sáng là buổi tôi phải khoác lên mình những bộ quần áo! Mặc quần áo có lẽ là phát minh khó hiểu nhất của loài người. Mất công phát minh ra quần áo, váy vủng, đồ trang sức… chẳng qua cũng để đến khi lên giường cởi ra cho nó tăng phần gợi cảm! Người ta không sẵn sàng đối mặt với bản chất, công việc bóc gỡ các lớp vỏ rồi dần dần đi tìm sự thật nó thú vị hơn! Lan man quá! Trễ hẹn rồi!
Cuộc hẹn hôm nay quan trọng bởi vì đây là lần đầu tiên tôi tham gia vào một thí nghiệm khoa học! Thường thì tôi chả bao giờ làm thế! Đám khoa học gia là lũ ngớ ngẩn, cố gắng để đi tìm một mô hình nào đó và cố áp cái mô hình ấy vào vũ trụ! Nếu có thể châm ngòi cho đống thuốc nổ, tôi sẽ cho chúng nếm trải đầu tiên. Nhưng công trình khoa học ấy gây cho tôi hứng thú. Tên khoa học gia đề xướng ra dự án này đích thực là một kẻ điên rồ, trước tiên tôi phải khám phá hắn đã rồi xếp hắn vào hạng cần nổ tung sau. Chuyện là thế này, một ngày đẹp trời tôi lang thang trên mạng… thế rồi tình cờ đọc được rằng có một kẻ có khả năng ghi chép lại các ảo tưởng trong đầu của mỗi người bằng các hình chiếu. Lý thuyết của hắn dài dòng lắm, nào là các chiều không gian loằng ngoằng, mọi vận hành của tâm trí được lưu lại ở một chiều khác và cỗ máy của hắn có thể kết nối đến chiều ấy bằng một loại sóng khỉ gió nào đó! Tôi không có đủ não để chứa những điều ấy, tôi chỉ biết rằng đó là một trải nghiệm tôi cần biết và hắn là một kẻ tôi cần khám phá.
Hắn không giống như tôi tưởng tượng về một kẻ mọt sách núp trong bộ áo thụng của phòng thí nghiệm. Hắn có đôi mắt của một kẻ bị nhốt lâu ngày trong tu viện nhưng vẫn chất chứa đầy đam mê! Hơn thế nữa, tôi nhìn thấy trong đó cái tham vọng muốn cho nổ tung cả vũ trụ thành xác pháo! Điều này giống tôi y hệt! Nhìn thấy tôi, hắn chỉ cười khẩy một cái:
– Cô đến muộn đấy!
Tôi nhún vai không trả lời! Hắn nói tiếp:
– Không có nhiều người dám để tôi chép lại các ảo tưởng!
Giờ thì đến lượt tôi cười khẩy:
– Nếu anh có đủ dũng cảm để chứng kiến các ảo tưởng của tôi…
Hắn còn chẳng thèm quan tâm đến câu trả lời của tôi! Hừ! Hắn lại cắm mặt vào cỗ máy đồ sộ của mình!
– Cô cởi hết quần áo ra đi! – Hắn nói một cách vô cảm.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
– Tôi cần phải gắn các con chíp này vào người cô! Bộ não không nói lên điều gì cả! Bí ẩn có thể nằm ở chỗ khác!
Ừ thì cởi áo! Tưởng gì chứ… tôi cũng có thích mặc quần áo đâu… Nghĩ đến mười mấy tiếng đồng hồ nằm một chỗ trong bộ quần áo gò bó này cũng thật là tra tấn! Tôi leo lên bàn thí nghiệm và để hắn gắn con chíp lên người tôi. Những con chíp này không có dây nối, chúng được bắn một dọc từ giữa trán tôi, kéo xuống giữa ngực, bụng và ở phần dưới bụng. Một số con chíp khác lại được bắn dọc hai sải tay!
– Những con chíp này đều được gắn vào một số điểm đặc biệt mà tôi biết chắc sẽ kết nối đến phần không gian tâm trí của cô! Mọi hình ảnh trong ảo giác của cô sẽ bị ghi lại trên màn hình! Cô có thể xem sau đó! Bây giờ thì cô nhắm mắt lại đi!
Tôi nhắm mắt lại! Lại cái cảm giác rạo rực chết tiệt của đêm qua! Tôi cầu mong có một vụ nổ lớn, thiêu rụi toàn bộ thế giới này trong biển lửa! Những kẻ hèn nhát kêu gào cầu xin Thượng Đế rủ lòng thương! Nực cười! Bao giờ họ chấp nhận được rằng toàn bộ những đau đớn đó là điều họ phải trải qua! Nhìn lên bầu trời, một mặt trăng xuất hiện! Sau đó là một mặt trăng khác, một mặt trăng khác nữa… Phải đến 9 mặt trăng rồi… Không phải mặt trăng! Đó là toàn bộ các hành tinh trong hệ mặt trời nhìn lên từ Trái Đất, Thủy Tinh, Hỏa Tinh, Thiên Vương Tinh, Hải Vương Tinh… đủ cả…! Một vụ va chạm lớn đang xảy ra đây! Những hành tinh ấy có vẻ cũng đang bị hút xuống biển sâu. Tôi thích chí cười nắc nẻ như điên! Nổ lớn diễn ra trong siêu âm thanh! Không thể nghe thấy điều gì! Chỉ có một quầng sáng chói lòa trắng xóa!
Tôi lại đu đưa trong vô định, trôi nổi giữa một màu xanh lơ! Nhưng lần này tôi không có một mình! Tôi thấy hắn ghì chặt tôi trong vòng tay và đu đưa cùng tôi trong sóng nước! Hắn đi sâu vào bên trong tôi cùng nước biển và hôn tôi không rời. Một nụ hơn không mãnh liệt cũng chẳng hờ hững, đủ để cho nước biển mặn chát không vào cổ họng của cả hai! Hắn bắt đầu đưa tay lên vuốt lọn tóc mai lòa xòa trong nước của tôi! Tôi giật mình nhận ra! Chính là hắn! Cơn gió vô hình đêm qua quấy đảo giấc ngủ của tôi! Hắn sẽ nghĩ gì khi thấy toàn bộ những ảo giác này? Qúa sợ hãi, tôi mở choàng mắt!
Hắn đang leo lên người tôi, cũng trần truồng như loài người thuở hồng hoang. Hai tay hắn ghì chặt tay tôi giống đã làm đêm qua! Tôi nhún vai:
– Ra đây là thí nghiệm khoa học cơ đấy?
Hắn ngoảnh đầu nhìn lên màn hình:
– Cô thấy đấy! Tôi không nói dối! – Tôi nhìn theo hắn. Tất cả những gì trước giờ vẫn ám ảnh trong đầu tôi hiện lên mồn một trên màn hình! – Những ảo giác của cô quá đẹp! Tôi thích ánh sáng hòa lẫn vào nước biển xanh lơ…
– Anh có thể đứng ngoài và quan sát cơ mà…
– Vô nghĩa! Đứng ngoài nhìn và tan biến vào trong đó hoàn toàn khác nhau! Chỉ có cách này tôi mới được ở trong màu xanh lơ đó… Cô đã nói quá nhiều rồi! Màu xanh đó đang dần tan biến! Tôi không cho phép cô làm thế!
Hắn đè nghiến tôi xuống như muốn ấn sâu tôi vào địa ngục! Nhưng địa ngục không có đáy! Tôi thì không thích để kẻ khác ép buộc mình! Tuy nhiên không thể phủ nhận hắn thú vị hơn bất cứ anh chàng nào trong quá khứ vô đạo đức của tôi. Đôi bàn tay của hắn có dòng điện chạy qua, mỗi cái chạm vào đều thiêu đốt từng tế bào bên trong. Hắn có một cây đinh ba đầy quyền năng mà mỗi khi chạm đến sâu thẳm của tôi thì hắn lại làm các luồng máu của tôi dậy sóng. Hắn đang cố giết tôi bằng cây đinh ba ấy chăng? Tôi đau đớn tột cùng đến mức quằn quại! Làn nước màu xanh lơ giờ đây đã loang máu đỏ! Cây đinh ba của hắn đang đâm rách da thịt tôi! Nước muối mặn nồng cứa vào các vết rách như tra tấn. Còn mười đầu ngón tay của hắn chẳng khác nào như chiếc roi điện đang tra tấn tôi! Hắn đang cố giết chết tôi bằng mọi cách! Để làm gì chứ! Hắn muốn chiếm đoạt vùng biển yên bình này của tôi sao! Tôi nguyền rủa hắn cái thứ hắn đáng sở hữu chỉ là vùng biển chết ngập ngụa máu đỏ tươi tanh nồng!
Không thể thế được! Tôi dễ dàng chết thế sao! Qúa đủ rồi! Tôi giữ chặt lấy cây đinh ba của hắn, không cho hắn thọc sâu hơn nữa. Tôi đẩy hắn ra xa! Mùi máu tươi làm tôi trỗi dậy cơn thèm thuồng hoang dã! Tôi lượn một vòng quanh hắn! Dải máu đỏ quấn thành một xoáy nước tròn! Tôi lao vào hắn, đè hắn xuống đáy biển sâu! Hai bàn tay ghì chặt cổ hắn! Tôi muốn xé xác hắn như loài cá mập xé xác con mồi! Tôi muốn răng tôi nhuộm đỏ máu của hắn! Tôi muốn hắn chết và cây đinh ba của hắn chỉ còn là đống sắt vụn rỉ nát bị chôn vùi trong cát.
Hai tay hắn nắm lấy cánh tay tôi, cố vùng vẫy thoát ra! Vô ích! Đâu có dễ thế! Hắn nên học một bài học nhớ đời vì đã định chiếm đoạt ảo giác của tôi! Hắn giẫy đạp mạnh hơn khi lao xuống sâu. Ánh sáng bên trên mờ dần mờ dần! Nếu xuống sâu nữa có thể rằng cả hai chúng tôi sẽ không còn thấy dấu vết của ánh sáng đâu nữa.
Hắn bật dậy, ôm chặt lấy tôi trong tư thế ngồi! Hóa ra nãy giờ tình thế đã đảo ngược, hắn bị tôi đè lên trên! Bây giờ, chúng tôi ngồi trên bàn thí nghiệm! Bây giờ, đích thực hắn đang hôn tôi! Nụ hôn mơn man của gió. Lẫn trong cơn gió vị ngọt ngào của mật, cái cháy bỏng của lửa và sự man dại của loài thú đi hoang… Hơi thở của hắn mặn nồng cơn rì rào sóng biển bên tai tôi…
Chúng tôi đã lặn sâu lắm rồi! Không còn thấy ánh sáng le lói bên trên nữa! Chúng tôi đang chìm xuống dần dần! Vũng máu loang lổ tanh nồng cũng biến mất! Chúng tôi bị xoáy nước cuốn đi! Thân thể chúng tôi cuộn tròn theo xoáy nước! Tan dần, tan dần… Chỉ là hai luồng nước nhỏ quấn quýt lấy nhau rồi hòa giữa đại dương mênh mông, mênh mông! Dù không còn nhìn thấy ánh sáng nhưng chúng tôi vẫn nhận thấy mình đang ở giữa dạt dào xanh thăm thẳm. Màu xanh ấy cho chúng tôi biết rằng ánh sáng vô hình vẫn đang ở trong nước vô hình.
Ẩn dưới biển sâu luôn có một ngọn núi lửa! Khi mọi sự nén đã đủ độ, khi lòng Trái Đất sôi trào, núi lửa sẽ phun! Biển chấn động! Sóng thần dậy lên! Những cột nước bốc ngùn ngụt! Không còn biển nữa! Biển đã khô cạn rồi! Tôi đang bị nhốt giữa bốn bức tường trong suốt! Hắn đứng bên ngoài nhìn vào tôi, lại cái kiểu cười đáng ghét!
– Đáng ra cô đừng để ngọn núi lửa ấy hoạt động… Ngày mai, chúng ta sẽ mơ lại giấc mơ này!
Tôi nhún vai rồi thờ ơ nhìn lên trần nhà! Có thể đây chỉ là giấc mơ, có thể tôi vẫn đang nằm ở nhà và viết mấy điều vô nghĩa lý! Tôi mơ thấy mình đã tỉnh dậy và gặp hắn! Hắn có thể chỉ là một ảo giác trong đầu tôi! Hoặc có thể toàn bộ điều này là thật! Chẳng hề gì nữa rồi! Tôi đã biết rằng dưới đáy biển sâu ấy tôi sẽ tan biến hoàn toàn và đến một lúc nào đó, núi lửa sẽ phu trào! Dung nham sẽ đẩy tôi tới một thực tại khác nhạt nhẽo hơn và bệnh hoạn hơn! Giờ đây tôi chỉ được quyền lựa chọn chết giữa đại dương hay chết giữa một đống cứt đái ngập ngụa của loài người! Nhưng dù thế nào tôi cũng cần lắm một vụ nổ lớn với siêu âm thanh!
27/3/2014
Image

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Krishnamurti – Quay lưng với đám đông, đối mặt với vô cùng


Jiddu Krishnamurti hay J. Krishnamurti , (12 tháng 5, 1895–17 tháng 2, 1986) là một tác gia và nhà diễn thuyết nổi tiếng về các vấn đề triết họcvà tinh thần. Các chủ đề bao gồm (nhưng không giới hạn): mục đích của thiền định, mối quan hệ giữa con người, và phương cách để tạo nên sự thay đổi xã hội tích cực trên phạm vi toàn cầu.
Krishnamurti được sinh ra trong một gia đình Bà la môn tại Ấn Độ(khi ấy là một nước thuộc địa). Khi còn thanh niên, Krishnamurti có cơ hội gặp gỡ với ông C.W. Leadbeater một nhà huyền bí học nổi tiếng và có vị trí cao trong Hội Thông Thiên Học tại một khu đất thuộc trụ sở chính của Hội Thông Thiên Học ở Adyar thuộc Madras (bây giờ là Chennai). Sau đó, Krishnamurti được nuôi dưỡng dưới sự giám hộ của bà Annie Besantvà ông C.W. Leadbeater, những nhà lãnh đạo của Hội Thông Thiên Học lúc đó tin rằng Krishnamurti sẽ trở thành vị Thầy Thế Giới trong tương lai. Krishnamurti đã bác bỏ ý tưởng này và giải tán hội Ngôi Sao Phương Đông (một tổ chức toàn cầu được lập để hỗ trợ ý tưởng này). Krishnamurti khẳng định rằng mình không thuộc bất cứ quốc tịch, tầng lớp, tôn giáo hay trường phái triết học nào, và ông giành suốt quãng đời còn lại của mình đi khắp thế giới như một nhà diễn thuyết độc lập, nói chuyện với các nhóm lớn và các nhóm nhỏ, cũng như với những cá nhân quan tâm. Krishnamurti là tác giả của rất nhiều cuốn sách, ngoài ra, một khối lượng đồ sộ các bài nói và thảo luận của ông cũng được xuất bản. Ở tuổi 90, Krishnamurti đã diễn thuyết tại Liên Hợp Quốc về chủ đề hòa bình và nhận thức, và ông đã được trao tặng Huân chương Hòa Bình của Liên Hợp Quốc năm 1984. Buổi nói chuyện trước công chúng cuối cùng của ông diễn ra tại Madras, Ấn Độ, tháng 1 năm 1986, một tháng trước khi ông qua đời tại nhà riêng tại Ojai, California.

Những người ủng hộ ông, làm việc trong các chức phi lợi nhuận, trông nom một số trường học độc lập thực hiện quan điểm của ông về giáo dục – tại Ấn Độ, Anh Quốc và Mỹ – và tiếp tục sao chép và phổ biến hàng nghìn bài nói, các cuộc thảo luận nhóm và cá nhân, và các tác phẩm khác, xuất bản chúng dưới nhiều định dạng khác nhau, bao gồm sách, audio, video, sách điện tử, internet, với nhiều ngôn ngữ khác nhau.

J.Krishnamurti, cuộc sống và những lời dạy của ông trải dài trong phần lớn thế kỷ hai mươi, được nhiều người tôn vinh là một con người có ảnh hưởng sâu sắc nhất vào ý thức nhân loại trong thời đại hiện nay. Là một hiền nhân, triết gia và tư tưởng gia, ông soi sáng cuộc sống của hàng triệu người khắp thế giới: những người trí thức và những người bình thường, cả người già lẫn người trẻ. Ông tạo ra ý nghĩa căn bản và mới mẻ cho tôn giáo bằng cách chỉ rõ một cách sống vượt khỏi tất cả những tôn giáo có tổ chức. Ông can đảm đối diện những vấn đề của xã hội hiện nay và phân tích bằng sự rõ ràng có khoa học những hoạt động của cái trí con người. Tuyên bố rằng sự quan tâm duy nhất của ông là “làm cho con người được tự do một cách tuyệt đối và không điều kiện”, ông tìm kiếm sự giải thoát con người khỏi tình trạng bị điều kiện sâu thẳm của tánh ích kỷ và đau khổ.

Từ đầu những năm 1920 đến năm 1986, Krishnamurti đi khắp thế giới cho đến cuối đời lúc 91 tuổi, tổ chức những buổi nói chuyện, những cuộc thảo luận, viết sách hay là ngồi yên lặng cùng những người đàn ông và phụ nữ đang tìm kiếm sự hiện diện đầy nhân ái và an ủi của ông. Những lời dạy của ông không dựa vào những hiểu biết thuộc sách vở và kinh điển nhưng dựa vào sự thấu triệt về tình trạng bị điều kiện của con người và quan điểm của ông về sự thiêng liêng. Ông không trình bày bất kỳ “triết thuyết” nào, trái lại nói về những sự việc liên hệ với tất cả chúng ta trong cuộc sống hàng ngày: những vấn đề khi đang sống trong xã hội hiện đại với sự phân hoá và bạo lực của nó, sự tìm kiếm của cá nhân để có an toàn và hạnh phúc, và sự đòi hỏi của con người để được tự do khỏi những gánh nặng tâm lý của tham lam, bạo lực, sợ hãi và đau khổ.

Krishnamurti không lệ thuộc vào bất kỳ tôn giáo, giáo phái, hay là quốc gia nào. Ông cũng không tán thành bất kỳ trường phái tư tưởng thuộc học thuyết hay chính trị nào. Trái lại ông quả quyết rằng những trường phái này chính là những yếu tố phân chia con người với con người và tạo ra xung đột lẫn chiến tranh. Ông nhấn mạnh vào thời gian và lặp lại liên tục rằng chúng ta là những con người cao quý và quan trọng nhất, rằng mỗi người trong chúng ta là phần còn lại của nhân loại và không khác biệt gì cả. Ông vạch ra sự quan trọng để tạo ra cuộc sống hàng ngày của chúng ta một chất lượng thiền định và tôn giáo sâu sắc. Ông nói chỉ có một sự thay đổi triệt để mới có thể tạo ra một cái trí mới mẻ, một nền văn minh mới mẻ. Vẫn vậy lời dạy của ông vượt khỏi tất cả những biên giới do con người tạo ra của những niềm tin tôn giáo, những cảm tình quốc gia và những quan điểm thuộc giáo phái. Cùng lúc, chúng cho một ý nghĩa và một phương hướng mới đến việc tìm hiểu của con người hiện đại về chân lý, về thiêng liêng. Những lời dạy của ông, không chỉ liên quan đến thời đại hiện nay, mà còn có tính tổng thể và không thời gian.

Sự mông muội vĩ đại


Qúa nhiều những lời khuyên bảo tôi nên tìm về với tôn giáo để tìm sự bình yên. Nực cười! Thực ra chưa bao giờ tôi thèm muốn sự bình yên. Cái tôi đói khát là sự điên rồ lớn lao mà chẳng bao giờ có được. Mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi qua. Những thứ mọi người coi là đau khổ, trong đầu tôi chỉ hiện lên cách đưa tình huống ấy vào tiểu thuyết thế nào. Những thứ mọi người hưng phấn, tôi chỉ thấy “cũng tạm được”. Tôi khát khao một cái gì đó mang tính sử thi… nhưng làm gì có giữa thế giới bị xé vụn này…
Có lẽ tôi quá hẹp hòi, tôi không thể chịu nổi những kẻ sùng tín tôn giáo.Sự ngu xuẩn của sùng tín nằm ở chỗ họ cần ai đó để cứu giúp chính mình, cần một điều gì bên ngoài để cứu giúp chính mình. Tôi không phủ nhận điều thiêng liêng, nhưng tôn giáo là sự suy thoái của điều thiêng liêng. Chỉ khi con người mất đi khả năng nhận biết điều thiêng liêng của tồn tại, họ tìm về đủ các thể loại tôn giáo để lấy lại cảm giác rằng mình còn có thể kết nối, mình còn vĩ đại, mình còn hơn cái lũ người mông muội không biết trích lấy vài ba câu kinh câu chú làm thứ đầu môi chót lưỡi. Ừ thì cũng đúng, dù sao đi nữa cũng hơn đám người duy vật tưởng rằng có thể đem Chúa, đem Phật lên bàn mổ và phẫu thuật.
Tôn giáo có thể thu hút đám đông không phải vì nó thiêng liêng, mà vì đám đông cần sự thiêng liêng, và tôn giáo mang cho họ sự thiêng liêng giả tạo. Đừng nhầm lẫn với việc tôi phủ nhận những người thiêng liêng như Đức Phật, Đức Jesus, thánh Ala hay bất cứ bậc nào đã nhập làm một với toàn thể. Họ chưa bao giờ là người thành lập tôn giáo, chỉ đám đệ tử còn đang mông muội của họ lập đên các tôn giáo và đưa cả thế giới này vào một sự mông muội vĩ đại. Họ ra tay cứu giúp nhân loại, cảm thương với người nghèo, rao giảng lời hay ý đẹp… tất cả chỉ để xóa đi cái mặc cảm họ là những kẻ mông muội. Việc của họ là tu chứ không phải là chối bỏ chính mình.
Cuối thiên niên kỷ trước, chúng ta đối mặt với một cuộc chiến: Cuộc chiến của các tôn giáo và những con người đi tìm điều thiêng liêng đích thực, cuộc chiến của đám đông sùng tín và những con người đích thực là con người. Có thể là cuộc chiến bạo lực hoặc không, đám đông sùng tín có thể thắng, nhưng cho dù có vĩ đại thì họ vẫn là những kẻ mông muội.
Hà Thủy Nguyên

Cuốn sách của nhà vua cô đơn


Nhà vua cô đơn đi ra biển, ngồi lên một phiến đá trắng nhất và nói như sau:

–        Hỡi đại dương hùng vĩ ! Ta còn lại một mình, ta, kẻ lúc nào cũng truyền lệnh, giờ đây không biết ban phát cho ai những điều muốn nói. Như vậy tốt hơn chăng? Giá  đã từng là nhà thông thái, ta đã đến với ngươi ngay lập tức. Bởi ngươi vẫn còn hiểu sự sâu thẳm là gì, ngươi vẫn còn biết cười.

Ta những muốn lập vương quốc thần thánh, nhưng chẳng ai thèm nghe. Kẻ thì thán phục, kẻ khác sợ hãi, có kẻ còn tức giận; sự ghen tị, thái độ vô thần và phường trộm cắp không thiếu. Nhưng không ai làm theo những điều ta tuyên bố,  tai không nghe, não không động, chẳng hề có trái tim.
Ta câm lặng. Và tự hỏi: có cần thiết lên tiếng hay không?

Như thể chỉ đợi có thế, một cái bóng lướt tới, và để đánh lừa ta, hắn làm ra vẻ một kẻ lạ mặt.

–        Sự trang trọng vua chúa của ngài, rất tuyệt, nhưng chỉ là thần thoại mà thôi

Ta cũng làm ra vẻ không nhận ra hắn, ta bảo:

–        Cái gì? thần thoại, chỉ là thần thoại? Thế chẳng nhẽ con người không hay biết: thần thoại chính là đời tư của thế gian?

Nghe câu nói mầu nhiệm, cái bóng biến mất, để lộ trần trụi một cái Tôi đứng đó sừng sững. Ta vớ  cây gậy và xua đuổi nó đi. Nhưng uế khí của nó phảng phất đọng lại khiến ta phải thông gió ngay lập tức sau đó.

Các vị thần linh di chuyển, rời khỏi thế gian. Nhưng trước khi đi, họ tụ tập lại và hỏi nhau:

–        Lý ra cũng phải có ai ở lại cho phù hợp chứ?

Nếu không vì gì khác, ít nhất có thể nhận ra thần thánh từ sự say mê cao thượng. Bởi vì trở thành thần thánh là gì nếu không phải trở thành chính sức mạnh để chỉ có thể say mê và cao thượng mà thôi?

Các vị thần ngồi rất lâu trên đỉnh núi, trong những khu vườn trong suốt, dưới gốc những cây ô liu, hoặc cạnh những hồ nước mát rượi, để từ biệt trái đất xinh đẹp này ra đi. Sau cùng họ quyết định, không một vị thần nào ở lại thế gian, mà họ sẽ tạo ra một sinh linh mới.

Các vị thần gọi những thế lực lớn của các quốc gia laị và hỏi:

–        Các ngươi ước ao một thượng đế như thế nào?

Các thế lực lớn này hấp háy, rồi nháy mắt và trả lời: Xin hãy quý phái!

Nhưng nghĩa của câu trả lời không nằm trong ngôn từ mà trong cái nháy mắt, bởi vì các vị thần dễ dàng nhận ra các thế lực lớn này đã quen nói dối nói trá đến mức không biết nói thật nữa.

–        Thôi được!- họ bảo- sẽ có một thượng đế biết hấp háy mắt như các ngươi ước.

Sau đó các vị thần gọi đám trọc phú giàu có lại và hỏi:

–        Các ngươi ước một thượng đế như thế nào?

Đám trọc phú tái nhợt, bởi chúng tưởng điều này ám chỉ đến sự khủng hoảng tài sản, chúng bèn thưa: Xin hãy từ bi!

Ý nghĩa của câu trả lời này một lần nữa không nằm trong ngôn từ mà trong sự tái nhợt. Các vị thần nhìn thấy đám trọc phú sợ đến nỗi quên cả nói dối.

–        Thôi được rồi!- họ bảo- sẽ có một thượng đế xám xịt như sự tái nhợt của các ngươi.

Sau đó các vị thần gọi các nhà bác học đến và hỏi:

–        Các ngươi ước một thượng đế như thế nào?

Các nhà bác học đồng thanh hỏi: Thượng đế? ai vậy? Chúng tôi chưa gặp ông ta bao giờ.

Các vị thần lập tức hiểu ngay  điều này và họ bảo:

–        Thôi được rồi! sẽ có một thượng đế lưỡng lự và chảy nhão ra như bộ não của các ngươi.

Sau cùng các vị thần triệu tập đám vô sản nghèo khó lại và hỏi:

–         Các ngươi ước một thượng đế như thế nào?.

Đám nghèo khổ này oai oái van xin, thống thiết gào lên:

–        Lại thêm một thượng đế mới nữa?  Chưa đủ thượng đế hay sao? Chúng tôi muốn sống không có ai cai trị trên đầu chúng tôi nữa.

–        Thôi được! sẽ như ước nguyện của các ngươi- các vị thần bảo- thượng đế mới sẽ giống hệt các ngươi, sẽ không biết cách cai trị là gì.

Thế là các vị thần tập hợp: sự dối trá, sự xám xịt, sự lưỡng lự chần chừ, và sự nghèo khổ lại biến hóa thành một sinh linh mới. Đấy là một quái vật bẩn thỉu có tên: PHO TƯỢNG SỔ MŨI:
Bởi vì trong thời gian tiếp theo nó cần phải biết hấp háy mắt, cần tái nhợt, nhớt nhúa thây chảy và rách rưới.

Nhưng con người trên thế gian tưởng đây là một sự biến đổi hoành tráng, họ bèn quỳ rạp xuống trước mặt Quái vật Bẩn thỉu và vái lấy vái để. Thế là theo quy luật của vĩnh cửu, con người bắt đầu so sánh họ với thần tượng. Ngày nọ qua ngày kia, con người càng ngày càng chảy nhớt, lười biếng bẩn thỉu và khốn khổ.

Nhưng  không ai, kể cả thượng đế, cũng không thể bước ra khỏi bản thân. Vậy là khi quái vật được tôn thờ thành thần tượng, điều đó chỉ có nghĩa rằng nó càng bẩn thỉu và càng đáng ghê tởm hơn.

Khắp trái đất lan tỏa sự thờ phụng một Quái vật gớm ghiếc, đấy là sự kính trọng những kẻ xám xịt, thô bỉ, lười chảy nước, chỉ biết hấp háy mắt và bám chặt lấy người khác. Nhà thờ được xây cất, trẻ con được dạy dỗ trở thành bản sao của quái vật,  linh hồn quái vật được đưa vào công việc quản lý nhà nước, vào sáng tạo văn hóa nghệ thuật, vào môn đạo đức học và vào công cuộc xây dựng các phong tục tập quán.

Các vị thần nhìn xuống thế gian, mỉm cười ngọt ngào vì thấy tất cả… Một vài vị thần hỏi nhau:

–         Bao giờ con quái vật này sẽ làm một cuộc tổng vệ sinh đây? Khi nào nó sẽ hót hết lũ sâu bọ sinh sôi lúc nhúc này đây?

Nhưng một số vị thần khác lại bảo:

–        Ôi dào! cứ để chúng vui vẻ! ít nhất để  chúng một lần được biết trở thành thượng đế là cái gì!

Khi ta đã hiểu ra bí mật  tôn giáo mới của con người, ta không nói nữa. Lúc đó lại có một cái bóng đến gần, và để đánh lừa ta, hắn làm ra vẻ một kẻ lạ mặt, hắn bảo:

–        Nếu nhà vua không muốn lên tiếng, ít nhất ngài hãy viết ra một cuốn „Sách -Có”, biết đâu có lợi cho con người khi các vị thần quay trở lại trái đất.

Bởi vì đối tượng và tư tưởng vẫn có thể trống rỗng, khi nảy sinh từ một số phận trống rỗng. Vô ích có số phận khi số phận là: không.

Ai có khả năng viết cuốn sách này hơn nhà vua? khi số phận của ngài nằm đúng vào vị trí của nó. Không trống rỗng, không tỳ vết và không đeo mặt nạ. Và vì thế cuốn sách không chỉ có đối tượng,còn có cả số phận của nó.

Và không chỉ đối tượng, mà cả cái TÔI của nó nữa, cả hai thứ đều có. Đối tượng và cái TÔI chỉ gặp nhau trong trường hợp của ngài, cùng trưởng thành  và trong một khoảnh khắc đặc biệt, cái này tìm thấy cái kia. Không ai có thể biết đấy là cái nào.

Đủ lắm rồi với cái không. Một kẻ nào đó ghen tị và bắt đầu đóng vai cao thượng. Đặc biệt: đã ai nghe thấy bao giờ chưa một kẻ cao thượng bắt đầu tự đóng vai ghen tị? Tại sao lại không? Bởi sự cao thượng là có,nên chính vì thế là đủ,là bão hòa. Còn sự ghen tị là không, là cái ít ỏi và trống rỗng.

Đủ lắm rồi với cái không. Đủ lắm rồi với những kẻ hùng biện- một đội quân toàn những kẻ khoác lác, những kẻ cao thượng tập hợp từ một bầy đàn ghen tị,  các nhà thông thái nảy sinh từ những đứa ngu đần, các anh hùng gom góp từ những kẻ hèn nhát.

Đủ lắm rồi những giọt nước mắt- có, nảy sinh từ các số phận-không.

Một tư tưởng tốt trước khi hấp thụ, hãy gõ cho nó kêu lên. Không chỉ để biết: có ai trong đó không, mà còn để biết đấy là ai, tại sao lại ở trong đó? Biết đâu một tư tưởng lớn nhất lại rỗng tuếch? Và biết đâu kẻ có trong đó chỉ là một loài sâu bọ? và biết đâu, hắn nằm trong đó như ghen tị trong cao thượng,  ngu đần trong thông thái và kẻ hèn nhát trong người anh hùng?

Nếu cái CÓ nảy sinh từ cái KHÔNG, chẳng bao giờ thuyết phục nổi ai. Chỉ cái có chiến thắng, nơi xuất hiện một ai đấy, một ai có, thậm chí một ai đấy đúng là có, và một ai có đấy đúng là đang nằm trong cái CÓ.

Nào bây giờ ngài hãy nói đi, ai phù hợp với việc viết một cuốn Sách CÓ bằng ngài, kẻ vừa là có, vừa đúng là đang nằm trong cái có.

Nghe đến đây ta không chịu đựng tiếp nữa mà quát lên:

–        Ai gửi mi tới đây đồ sâu bọ bẩn thỉu kia? Có phải mi đến thẳng từ các tín đồ PHO TƯỢNG SỔ MŨI. Mi muốn: có? Mi tưởng là: có? Mi tưởng có là tất cả với ta? sự lười chảy, sự nhếch nhác, sự nhem nhở? Mi tưởng có đối với ta là cái chứng sổ mũi?

Sau lời màu nhiệm này, cái bóng biến mất, để lộ một cái TÔI trần trụi đứng đó. Ta vớ lấy gậy đuổi nó đi. Những uế khí của nó vẫn còn phảng phất lại khiến ta phải thông gió ngay lập tức sau đó.

Sau khi tống cổ con rắn độc đi rồi, ta vẫn còn trầm ngâm hồi lâu vì sự mất dạy của nó. Phải chăng trong ngôn từ của các thần linh cái không hoàn toàn vắng bóng?

Bởi vì, nếu cái KHÔNG không tồn tại, không gì có thể tách các đối tượng ra được. Và nếu tất cả là CÓ, thượng đế cũng có thể là PHO TƯỢNG SỔ MŨI kia.

Ta không chỉ yêu thế gian này bằng toàn những cái CÓ của ta, mà còn yêu thế gian này hơn bằng những cái KHÔNG của ta nữa.

Các vị thần linh đã ra đi và bỏ lại trái đất này. Họ ngày nay là: không. Chất thánh thần của ta rơi rụng,  trong tính chất thánh thần đó mình ta đơn độc, cùng lúc là tất cả: kẻ cai trị, thần dân, linh mục, nhà quý tộc, kẻ thị dân, người nông dân. Chất thánh thần của ta cũng là: KHÔNG.

Nhưng cái KHÔNG này lại chính là cái CÓ, như PHO TƯỢNG SỔ MŨI là: KHÔNG.

Ai có thể nói cái gì là CÓ và cái gì là KHÔNG? Phải chăng: chính bản thân sự vật và mọi sinh linh không phán xét cái gì là CÓ và KHÔNG? Và nếu tiêu chuẩn bị đánh mất, đây không phải là đặc quyền của các thần linh hay sao?

Và sau họ KHÔNG là của đại dương? Và sau đại dương KHÔNG là của ta?

Hamvas Bela
Trích tiểu luận Sách Trên Đảo Nguyệt Quế


LÊN ĐẦU TRANG