Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Chú tôi

Chiều hôm ấy, đang đi họp cùng với mấy sếp ở quán karaoke ôm thì có điện thoại ông chú gọi. Ông này là ông chú họ ở dưới quê, tính tình thật thà và cũng tếu táo nên mình rất quý dù chú cháu ít khi gặp nhau.
Thấy ông ấy gọi thì mình cũng ngạc nhiên lắm, không biết có chuyện gì…
- Alo, hôm nay mới đi chuyển giới về hay sao mà lại gọi cho cháu thế?
- Tao có chuyển giới thì cũng cặp với Long Nhật chứ không thèm cặp với mày. Ra đón tao cái, tao vừa lên Hà Nội!
- Đậu má, chú chơi ác thế? Ra sao không báo cháu trước?
- Tao có việc gấp, lên thăm bà! Thế mày có đón không thì bảo?
- Có chứ! Chú đang ở đâu?
- Ở đâu làm sao tao biết, mới lần đầu tiên lên Hà Nội mà!
- Đệt, bảo đón mà không biết ở đâu thì cháu đón thế éo nào?
- Từ từ, để chú xem nào! Chú đang ở chỗ có cái tòa nhà cao cao, màu xanh xanh, bên cạnh có cái cột điện treo rất nhiều công tơ với và dây điện loằng ngoằng!
- Shit! Chú nhìn bên đường hộ cháu xem có cái biển nào màu xanh ghi tên phố không?
- À có, có cái biển màu xanh!
- Đọc xem, nó ghi gì?
- Cấm đái bậy!
- Đệt! Nản chú quá! Thôi, vậy chú xem xung quanh có cái hàng quán nào mà có cái biển hiệu to to ấy, trên đó chắc có ghi tên phố, chú nhìn và đọc cháu nghe!
- À có, chú thấy cái quán có biển rất to, đông khách lắm, nhiều người ra vào!
- Đọc nhanh đi!
- Trân Châu!
- Trân Châu à? Nó nằm ở quận nào nhỉ? Hình như cháu éo biết phố này chú ạ! Đọc tiếp xem nó có ghi thêm phường hay quận gì không!
- Trà sữa Trân Châu!
- Con lạy cụ! Thôi, cụ xem có ai đang đi bộ ngang qua thì cụ tóm ngay lại và hỏi họ giúp con xem là cụ đang ở đường nào. Mệt vkl!
Cuối cùng thì cũng đón được lão. Đúng là lần đầu tiên lão lên Hà Nội thật, nhìn thấy mấy em áo hai dây, váy ngắn đi ngược chiều bị gió tốc mà mồm lão cứ há hốc, rồi bắt mình đi chậm lại để lão ngắm gái. Qua cái ao hồ nào lão cũng hỏi hồ ấy tên gì? Của ai? Đậu má, ở Hà Nội mình chỉ biết mỗi Hồ Gươm và Hồ Tây, thế mà đi qua cái hồ chỉ to hơn cái vũng nước, nổi lềnh phềnh đầy rác ở vùng ngoại thành mà lão cũng hỏi tên hồ là gì?! Chả lẽ lúc ấy lại dừng xe quẳng mịa lão ấy xuống hồ. Rồi đến lúc đi qua Hồ Tây, lão bảo sao cái hồ này to thế? Đúng là cái gì của Tây cũng to thật: bèo tây to hơn bèo ta; dâu tây to hơn dâu ta; chuối tây to hơn chuối ta; cả trên phim cấp 3, hàng của tây cũng to gấp mấy lần hàng của ta!
Trên đường đèo lão về nhà mình, thấy bên vỉa hè bán nhiều tranh ảnh đẹp quá, mình dừng lại tính mua một bức tặng bạn gái. Lão cũng ngó nghiêng ra vẻ hiểu biết lắm. Thấy mình chọn một bức có hình một cô gái rất dễ thương đang cầm ô đứng dưới mưa, lão thắc mắc hỏi:
- Sao mày lại chọn cái bức này?
- Dạ, là kỉ niệm thôi chú, bọn cháu lần đầu quen nhau trong một chiều mưa, lúc đó, cô ấy cũng đang đứng cầm ô như thế này này. Mà tiện thể, chú mua tặng vợ ở nhà một bức đi, coi như quà Hà Nội!
- Ừ, cũng được, để tao chọn một cái xem!
Rồi lão lúi húi lục tung cái đống tranh lên và chọn được một bức có hình con heo con rất xinh xắn. Thấy thế mình hỏi:
- Cô nhà chú thích nuôi heo à?
- Không! Đây là kỉ niệm bộ phim đầu tiên tao và cô ấy xem cùng nhau thôi! Nhớ hôm ấy là lần đầu tiên hẹn hò, chả biết đi chơi đâu, chợt nhớ ra là ở nhà có cái băng video con heo này, thế là rủ cô ấy về xem. Tao cũng cứ rủ liều thôi, chỉ sợ cô ấy nổi giận tát cho phát thì nhục, nhưng ai ngờ, cô ấy nhiệt liệt hưởng ứng, còn mua thêm cả bỏng ngô với nước ngọt nữa, nói là vừa xem vừa ăn cho lãng mạn! Nhưng nói thật là mua chỉ phí tiền, lúc xem phim rồi thì còn thiết gì ăn mấy cái đó nữa. Sau lần xem phim ấy là có bầu đứa thứ nhất luôn!
Tối hôm đó, mình mua con vịt nướng với ít thịt chó về nhà, thêm mấy chai vodka, hai chú cháu vừa uống vừa khề khà tâm sự, nói đủ thứ chuyện, sau mới sang chủ đề vợ chồng, con cái. Mình hỏi chú:
- 4 đứa con gái nhà chú vẫn ngoan chứ?
- Ôi dào, đang não hết cả ruột với chúng nó đây!
- Có chuyện gì thế chú? Mà tên 4 đứa nó là gì nhỉ? Cháu chỉ nhớ là nghe rất hay và dễ nhớ thôi chứ cũng không nhớ!
- Giang, Mai, Hoa, Liễu. Rõ khổ, hai vợ chồng nghĩ mãi mới chọn được 4 cái tên nghe nó nữ tính, mềm mại, vậy mà giờ chúng nó như một lũ bị bệnh dại!
- Sao vậy chú?
- Cả 4 đứa đều mắc bệnh cuồng mấy cái thằng ca sĩ của Cầy Tơ bên Hàn Quốc!
- Không phải Cầy Tơ, là Cầy Bóp!
- À ừ, Cầy Bóp! Tại đang uống rượu thịt chó nên nhầm! Lạ một điều là cả 4 đều thích cái nhóm Su Su hay là Su Hào gì đó, mà tao thấy mấy cái thằng đó cứ èo uột như đàn bà, tóc tai thì lòa xòa, xanh xanh đỏ đỏ như lông gà. Vậy mà chúng nó dán ảnh mấy thằng đó khắp nhà, từ phòng ngủ đến phòng khách, sang phòng bếp, rồi cả phòng vệ sinh cũng dán. Bố nó có bị táo bón đâu mà nó phải dán ở cả phòng vệ sinh. Nhiều hôm nửa đêm định dậy đi tè, mới ra đến phòng khách, nhìn thấy ảnh mấy thằng đó kinh tối quá vãi cmn ra quần luôn!
- Bọn trẻ bây giờ chúng nó thích thế mà chú, kệ chúng nó, cũng có sao đâu!
- Nếu chỉ thế thôi thì tao cũng đâu có thèm nói, đằng này, tự nhiên hôm nọ thấy 4 đứa mặt ỉu xìu, ngồi lì trong phòng cả buổi không ra ngoài, không ăn cơm, không đi học. Tao mới bực mình đạp cửa xông vào thì hóa ra chúng nó đang ngồi gấp hình mấy con vịt bằng giấy. Tao hỏi “gấp mấy con vịt giấy này làm gì?” thì chúng nó cãi bảo là không phải vịt đâu, là hạc giấy đấy! Chúng nó bảo nó phải gấp đủ 1 nghìn con hạc giấy để cầu nguyện cho anh Chim Sun Sun mau khỏi bệnh tiểu đường để còn tiếp tục sự nghiệp ca hát. Anh ấy nằm viện vì đái tháo đường đã hai hôm nay rồi. Đậu má, tao điên tiết quá đốt cmn hết chỗ vịt giấy rồi quát om sòm lên: “Hôm trước bố chúng mày bị chó cắn phải đi tiêm phòng dại rồi nằm giường mấy ngày mà có thấy chúng mày hỏi han gì đâu, tao là bố chúng mày hay thằng Chim Sun đó là bố chúng mày?”…
Có vẻ như nhắc lại chuyện đó, nỗi bức xúc của lão lại ùa về, lão cầm cốc rượu tu một hơi ừng ực… Tôi đập đập vào vai lão, vỗ về an ủi:
- Bọn trẻ nó thế mà chú, chú là bố thật nhưng cũng phải từ từ khuyên bảo, chú nói đúng thì chúng nó phải nghe thôi…
- Cái này cũng khó lắm mày ạ! Vì ngay bản thân chú đây cũng mắc chứng cuồng thần tượng, sao mà chú dám mắng chửi chúng nó nhiều được. Mình làm bố mà có gương mẫu được đâu!
- Chú nói cái gì? Chú cũng có thần tượng?
- Ừ, có chứ! Lần này chú lên Hà Nội cũng chỉ là để được xem thần tượng biểu diễn thôi!
- Sao hồi chiều, chú bảo chú lên đây thăm bà mà?
- Thì là bà thật mà!
- Bà nào?
- Bà Tưng đó! Tao là fan của Bà Tưng mà!
- Từ khi nào?
- Thì từ cái lần tình cờ xem được cái clip bà ấy không mặc áo ngực nhảy tưng tưng. Xem xong là mê mẩn, yêu luôn! Từ hôm đó cứ có clip nào mới của bà là tao đều hóng hết!
- Thế cô nhà chú không biết à?
- Biết thì mụ ấy cắt của tao lâu rồi, làm sao còn được đồ sộ như bây giờ?! Nhưng mà cũng hay, từ ngày có Bà Tưng, mỗi lần vợ chồng chiến đấu là tao cứ nhìn mặt mụ ấy rồi tưởng tượng đó là Bà Tưng, thành ra tinh thần chiến đấu rất hăng hái, chả bù cho ngày xưa, cứ nhìn cái mặt bà ấy là bao nhiêu hứng thú nó chạy đi đâu hết. Vậy nên dạo này vợ tao vui vẻ, phấn khởi, hay cười một mình lắm!
- Thế kế hoạch của chú ngày mai thế nào?
- Thì tham dự buổi biểu diễn của Bà Tưng xong là tao về quê thôi. Sáng mai mày đưa tao đi mua vòng hoa thật đẹp nhé! Nhất định mai tao phải lên tặng hoa cho bà và ôm được bà một cái!
- Chỉ ôm không thôi à?
- Thì trước mắt là cứ ôm đã, rồi kiếm thêm được tí nào thì hay tí ấy, được cả hai tí thì càng tốt!
Thế là sáng hôm sau, đúng giờ biểu diễn, lão khệ nệ một mình khiêng vòng hoa vào còn mình đứng ngoài đợi lão. Tưởng phải đợi lâu, ai dè 10 phút sau đã thấy lão đi ra, mặt tiu nghỉu:
- Bà Tưng bị cấm diễn rồi mày ạ! Chở tao ra đón xe về quê thôi!
- Về vội thế, đằng nào cũng lên rồi ở lại chơi vài ngày đã!
- Thôi, cho tao về! Không ôm được bà Tưng trên này thì về ôm tạm bà Tưng ở nhà vậy!     


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Tâm sự ông bố trẻ

Vậy là cu nhóc nhà mình đã đi học mẫu giáo rồi. Nhanh thật đấy! Mới đó mà đã mấy năm. Nhớ hồi ấy, cưới nhau được 6 tháng chưa thấy bầu bí gì, ông bà già hai bên cứ sốt phình phịch. 
Nào là chúng mày phải đi khám đi, đi xét nghiệm đi, nửa năm trời rồi mà chưa có gì là sao? Ngày xưa chúng tao cưới vài ngày là có chửa rồi. Nghe mà não hết cả ruột già. Gớm, ngày xưa ông bà cưới vào đúng dịp nông nhàn, ở nhà với nhau suốt ngày, cứ hứng lên là lại nháy nhau vào trong buồng chiến đấu, mệt lại nghỉ, hồi sức rồi thì lại chiến đấu, bảo sao chả dễ có bầu, có như vợ chồng mình bây giờ đâu, cưới hôm trước hôm sau đã phải đi công tác luôn.
Ấy nhưng mà cũng sốt ruột thật, bởi chính vợ chồng mình cũng thấy lo lắng. Vì tiếng là cưới 6 tháng nhưng thực ra bọn mình đã xơi nhau từ hồi mới yêu, nhận lời yêu buổi sáng thì tối hôm đó chén luôn. Hơn nữa, bây giờ ăn uống thực phẩm không đảm bảo, rượu thì pha từ cồn với nước ao, rau muống thì trồng ngoài nghĩa địa, bánh đa nem quấn bằng bao cao su, khẩu trang tái chế từ Kotex, biết đâu mấy thứ chất độc đó nó làm teo súng với ung trứng, không đẻ được thì sao?
Thế nên khi cu nhóc ra đời, khỏi phải nói, cả nhà mình mừng vui đến thế nào. Ai đến chơi cũng khen thằng cu giống bố, có cái mắt dâm dâm, cái cằm chưa gì đã nhú ra vài sợi lông giống hệt bộ râu dê của bố.
Còn một đặc điểm nữa mà mình thấy con trai mình rất giống mình đó là nó cực kì thích bú vú lạ. Bình thường mẹ cho bú thì cu cậu vẫn miễn cưỡng bú, nhưng hôm ấy, có bà ngoại với dì sang chơi, thằng bé cứ khóc toáng lên rồi nhả đầu vú mẹ ra không chịu bú. Bà ngoại thấy cháu khóc quá mới bế và nựng nựng bảo nín đi, bà cho ti bà. Thế là bà ngoại vén áo lên moi vú ra định tống vào mồm cháu. Vừa mới nhìn thấy vú bà ngoại, chưa kịp ti phát nào, cu cậu đã hét ầm ĩ lên, tiếng hét giống như kiểu bạn đang xem một cảnh rùng rợn trong một bộ phim kinh dị ấy, rồi sau đó, nó nôn ọe, trớ hết ra. Thấy con khóc và nôn ra vậy thì thương quá, nên mình bảo dì:
- Hay dì cho cháu bú vú tí, cháu nó khóc tội quá dì à!
Dì thì còn ít tuổi, năm nay mới đang học 12, bị đề nghị bất ngờ nên dì ấp úng, mặt đỏ bừng:
- Nhưng, em làm gì có sữa đâu mà cho cháu bú được?
- Cần gì phải có sữa, chỉ cần được ngậm vú dì là nó sướng rồi, anh là bố nó, anh hiểu mà!
Không thể chối được nữa, dì đành bế cháu, cởi cúc áo ngoài ra, vén cooc-xê lên, moi vú ra cho cháu bú. Cu cậu đang gào khóc ầm ĩ, nhìn thấy vú dì thì cười khanh khách, ngoạm luôn bú như chưa bao giờ được bú, lưỡi thì cứ lia qua lia lại, môi chu lên mút chùn chụt chùn chụt, mình đứng nhìn con bú mà phát thèm. Đã vậy, tay cu cậu còn đưa ra nắm chặt cái ti bên kia của dì cứ như là sợ bố nó vào ăn tranh mất. Khổ, trẻ con bây giờ khôn thật!
Lại nhớ đợt ấy, cu cậu nhà mình bị táo bón, gần 10 ngày không đi ị được phát nào. Mẹ nó nghe ai mách, về nghiền lá khoai lang cho con uống. Uống từ sáng mà đến trưa vẫn chưa thấy kết quả gì. Cơm sắp ra đó rồi mà cả nhà ai cũng thở dài thườn thượt, chả ai thiết ăn uống nữa. Bỗng cu cậu nhăn mặt rặn cái phẹt một phát, hai cục cứt chui ra, cục đầu màu vàng vàng, hơi rắn, cục thứ hai mềm hơn nhưng màu sắc thì vẫn lung linh như thế. Ôi, chỉ có 2 cục cứt chui ra thôi nhưng cả nhà như trút được gánh nặng ngàn cân. Ai cũng phấn khởi, vui vẻ. Rồi mọi người hào hứng ngồi vào bàn ăn cơm, ăn hết sạch thức ăn vì mấy hôm rồi lo lắng không ăn được nên ai cũng đói. Ơn trời, đúng là nhờ hai cục cứt của cu cậu mà cả nhà được bữa ăn no và ngon đến thế.
Thường lúc ăn cơm, nhà mình hay để cu cậu bò bò quanh nhà, mọi người vừa ăn vừa để mắt đến cu cậu. Bữa ấy hai vợ chồng mình với ông bà nội đang ăn cơm thì cu cậu ỉa đùn luôn ra nền nhà, vợ mình thấy thế bực quá mới quát:
- Trời ơi ông tướng, đang bữa ăn thì ỉa với đái, làm tôi ăn cũng không yên nữa.
Nói rồi vợ tôi định đứng dậy đi dọn, thấy thế ông nội bảo:
- Thôi, con cứ ngồi ăn nốt bữa đi, kệ cho nó chơi, tí dọn sau!
Vợ tôi nghe vậy thì cũng thôi, lại ngồi xuống ăn tiếp. Nhưng có được yên đâu, cu cậu bò bò quanh quanh rồi lại quay lại đúng cái chỗ cu cậu vừa ị ra, lấy tay nghịch nghịch cục phân. Vợ tôi thấy thế thì điên tiết lên quát to:
- Trời ơi, cứt đấy ông ạ!
Trớ trêu thay, lúc vợ tôi quát thằng bé cũng là lúc ông nội đang nhét miếng thịt gà vào mồm, nghe vợ tôi hét lên vậy ông sững lại, nhả ngay miếng thịt ra tay rồi nhìn nhìn kiểm tra. Thấy vậy tôi phải giải thích:
- Dạ không! Vợ con nó mắng thằng bé chứ không phải nói ông đâu. Ông cứ yên tâm ăn đi ạ, thịt gà đấy!
Rồi cũng đến ngày cu cậu phải đi học mầm non. Buổi đầu bố đưa đến lớp cứ khóc tu tu không chịu vào lớp. Mãi sau một cô giáo khá trẻ và xinh đi ra nựng nựng và bế thì cu cậu mới có vẻ xuôi xuôi. Nhưng cái tật cũ lại tái phát, cu cậu cứ vén áo cô lên đòi ti. Cả mình và cô giáo đều ngượng chín mặt, cô giáo thì bối rối không biết xử lý sao cả. Thấy vậy mình lại phải dỗ dành:
- Ơ kìa con, không được thế! Như thế là hư, hiểu không? Mình là đàn ông mà, phải biết kiềm chế chứ, phải giống như bố này, dù có muốn lắm nhưng vẫn phải làm như không có gì? Nghe chưa con?
Thế mà cu cậu nghe thật, ngoan ngoãn theo cô vào lớp. Tưởng thế đã xong chuyện, ai dè, chiều đó đi về, thằng bé lại khóc, bảo nhất định không đi học nữa đâu, muốn ở nhà cơ! Mình lại dỗ dành, hỏi tại sao, thì cu cậu mới bảo:
- Tại cô giáo tắm không dùng bông tắm như ở nhà mà cứ lấy tay kì chim con, đau lắm.
- Ôi dào, tưởng gì, nếu thế thì bố cũng muốn đi học mầm non như mày con ạ! Đúng là sướng không biết đường sướng!


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Ông Táo và con cá vàng

- Cho anh con cá chép về cúng ông Táo em ơi!
- Anh mua loại nào? Nhiều loại lắm, tha hồ chọn!
- Cho anh cái con to to, màu trắng kia đi!
- Con này 2 triệu anh ạ!
- Đắt thế?
- Đây là cá nhập nguyên con từ Ý mà anh! Con này bơi cực bốc mà lại êm, rất đằm cá, hình thức đẹp, cả Táo ông Táo bà đều cưỡi được. Còn nếu muốn rẻ, anh mua cá Việt Nam đi!
- Cá Việt Nam bơi tốt không?
- Không bốc bằng cá Ý, nhưng được cái bền và tiết kiệm cám. Chỉ cần ăn một bát cám là cá có thể bơi được hai cái sông, trong khi cá của Ý thì mới bơi được nửa sông đã ăn hết hai bát cám rồi!
- Vậy còn mấy con màu đỏ sặc sỡ kia thì sao?
- Đây là cá Trung Quốc, em khuyên anh không nên mua vì cá rất yếu, bơi không êm, khi bơi ở tốc độ cao thì đầu cá hay bị lắc. Cá này cũng hay ốm vặt, tốn tiền thuốc men và chết sớm hơn cá Ý và cá Việt! Cả năm ông Táo mới lên chầu trời có một lần, anh cứ mua con cá tử tế cho ông ấy cưỡi, chứ để ông cưỡi cá Tàu thì rất dễ nguy hiểm đến tính mạng. Táo mà có mệnh hệ gì thì mình lại ân hận suốt đời anh ạ!
Vậy là tôi quyết định chọn mua cá xịn. Đắt một tí nhưng yên tâm. Sau khi làm lễ và cúng bái đầu cuối, tôi mang cá ra con sông đầu phố để thả. Vừa rời khỏi tay tôi, con cá đã lộn một vòng rất đẹp mắt trên không trung rồi lao vút đi trong làn nước sông đen ngòm. Đúng là cá xịn có khác, bơi bốc và êm thật!
Rửa xong tay và định quay xe về, chợt tôi thấy bên hồ có một cái quán nhỏ treo cái biển rất to: “Bún cá giảm giá cực sốc! Sale off 69%”. Đang đói bụng nên tôi rẽ luôn vào quán…
- Cho bát bún cá! Nhiều bún em nhé!
- Anh ơi, cuối năm rồi nên bún đắt lắm, không cho nhiều bún được đâu! Em cho anh nhiều cá nhé? Cá thì khuyến mại, anh ăn thoải mái, bao nhiêu cũng được!
- Thật à? Vậy lấy cho anh mấy con ra đây!
- Đây! Em cho anh cả chậu luôn! Ăn được bao nhiêu thì ăn!
Đang đói lại vớ ngay cá rán, vừa giòn vừa thơm, lại miễn phí, nên tôi ăn ngấu nghiến. Được khoảng chục con thì tôi bắt đầu thấy ngờ ngợ. Sao mấy con cá này giống với lũ cá chép tôi hỏi mua vừa nãy thế nhỉ? Cái con bị rán cháy xém kia đúng là con cá Việt Nam rồi; đây nữa, cái con vàng ươm này, chắc chắn là cá Trung Quốc; còn cái con tôi đang ăn đây, dù chỉ còn mỗi cái đầu thì tôi vẫn nhận ra nó là loại cá nhập nguyên con từ Ý. Tôi gọi lão chủ quán lại rồi hỏi:
- Cá này là cá cúng ông Táo, mọi người thả ở sông đúng không?
- Đúng rồi anh! Từ sáng đến giờ em cho người giăng lưới khắp mặt sông, bắt được mấy thùng rồi đấy anh ạ!
- Sao không để cá sống mà bán có phải được nhiều tiền không? Rán lên thế này bán được mấy! Như con cá Ý này này, vừa rồi tôi phải mua 2 triệu đấy!
- Anh ơi, cá bọn em bắt lên thường là đã chết hoặc không thì cũng sắp chết. Anh nhìn đi, nước sông đen sì, rác rưởi hôi thối thế kia, lại còn cả kim tiêm, băng vệ sinh, bao cao su, rồi thì phân người phân chó nổi lềnh phềnh, sao mà cá sống nổi? Mà anh ăn thêm nữa đi! Hết em lại lấy cho, còn nhiều lắm!
- Ờ thôi! Anh no rồi…
Tôi lảo đảo ra khỏi quán rồi gục vào một bụi cây nôn dữ dội. Sao nước mắt lại ứa ra và cổ lại nghẹn đắng thế nhỉ? Chắc là do tôi vừa bị nôn, và cũng một phần vì tôi thương cho số phận của ông Táo nhà tôi cùng với con cá mà tôi vừa thả. Không biết bây giờ họ ra sao? Đã chết vì nước ô nhiễm hay đã sa lưới của lão chủ quán bún cá? Tôi hi vọng là họ đã bị sa lưới và chuẩn bị được đưa lên chảo rán. Vì đằng nào cũng chết thì chết bởi một chảo mỡ thơm lừng cũng còn hơn là chết trong dòng nước đen ngòm, dập dềnh phân người, phân chó…

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Ông bố tuổi 16

Các thím các mợ ơi, kỳ thi tốt nghiệp lớp 9 đang đến rất gần rồi, và cháu thì thấy lo lắng, bồn chồn lắm! Lo lắng không hẳn vì đây là kì thi quan trọng, cũng không hẳn vì cháu chưa ôn tập được gì, mà bởi vì…người yêu cháu đang bị chậm kinh.
Cháu cũng mới được nghe nói rằng chậm kinh là biểu hiện của việc sắp có thai. Vậy nên ngày đêm cháu nguyện cầu cho người yêu cháu nó mau có kinh, cho cháu đỡ phải suy nghĩ linh tinh. Nhưng càng chờ đợi thì càng xa vời vợi. Cái cảm giác cháu chờ đợi người yêu mình có kinh trở lại nó cũng khổ sở và khắc khoải chẳng kém gì Vua nước Đại Đường xưa chờ thầy trò Đường Tăng đi Tây Trúc thỉnh kinh trở về.
Tính đến hôm qua, người yêu cháu đã chậm kinh đúng hai tuần rồi đấy các thím các mợ ạ, trong khi bọn cháu mới yêu nhau được hơn một tháng.
Người yêu cháu học cùng lớp với cháu, sinh hoạt cùng nhóm, ngồi cùng bàn. Vì nhiều cái cùng như vậy cho nên bọn cháu cùng rủ nhau trốn học, cùng nhau đi chơi, cùng vào nhà nghỉ, và giờ thì cùng lo lắng khi bị chậm kinh.
Cháu đang ngồi nhà với tâm trạng hoang mang, sợ hãi thì bỗng chiếc nokia 1102 (một sim một sóng online) rung lên bần bật và kêu “tít tít” bên tai. Bạn gái cháu nhắn tin. Mở cái tin nhắn ra mà tay cháu cứ run run, cầu trời là tin báo nó đã có kinh trở lại, cầu trời! cầu trời!
- “Mày ơi, tao có rồi!”
Như chết đuối vớ được cọc, cháu gào thét sung sướng, nhảy cồ cồ khắp nhà và reply lại ngay cho nó.
- “Oh Yeahhhhh. Có thật rồi hả? Vui quá. Tạ ơn chúa! Vậy là cuối cùng tao cũng trút được gánh nặng suốt hai tuần nay”.
- “Mày điên à? Không phải có kinh, có thai rồi!”
Ôi trời ơi! Sao đã kéo cháu lên đỉnh rồi còn đẩy cháu xuống vực sâu thế chứ? Cháu cứ tưởng cảm giác ở dưới địa ngục đã là khủng khiếp rồi, nhưng cái cảm giác được một bàn tay lôi mình lên từ địa ngục, nâng mình lên thiên đường, cho mình ngó nghiêng tí rồi lại lấy chân đạp thẳng vào mặt mình cho mình rơi xuống chỗ cũ, đó mới là cảm giác đáng sợ nhất.
- “Sao mày biết là có thai?”
- “Tao vừa mua gậy thử xong, 3 vạch, bây giờ tính sao hả mày?”
- “Cứ bình tĩnh, để tao tính”
Là cháu nói nó cứ bình tĩnh thế thôi, chứ bản thân cháu cũng đang hoảng loạn lắm các thím các mợ ạ!. Nhưng còn sống là còn hi vọng, cháu vẫn cố níu kéo một khả năng mong manh rằng cái gậy thử thai đó bị sai. Cũng có thể lắm chứ? Ở cái xã hội mà đến cả trứng gà, cả ruốc, cả sữa người ta còn làm giả được thì cái gậy thử thai có gì là khó đâu.
Tiện đây, xin kể cho các thím các mợ nghe chuyện mới xảy ra ở khu cháu. Có anh chồng đi công tác xa triền miên, có khi cả năm mới về nhà thăm vợ một lần. Đột nhiên lần ấy về nghe tin vợ đã có thai 4 tháng. Anh này nghi ngờ cho bố mình đã xếp hình với vợ anh khiến chị ta có thai. Ông bố thì cãi kịch liệt, ông ấy bảo: “Thật vô lý, không bao giờ có chuyện loạn luân đó xảy ra được, vì sau mỗi lần xếp hình tao đều cho nó uống thuốc tránh thai khẩn cấp cả, không thể có thai được”.
Mãi về sau này, khi bên công an kinh tế phát hiện ra hàng loạt thuốc tránh thai khẩn cấp giả bán trên địa bàn thì ông ấy mới chịu nhận mình là chủ của cái thai. Nhưng nhận thì nhận vậy thôi chứ ông ấy bảo ông ấy không có trách nhiệm với đứa trẻ đó, bởi theo ông ấy thì trách nhiệm thuộc về cái bọn buôn bán thuốc giả.
Đấy, nói thế để thấy, không tin tưởng mẹ con đứa nào được, cứ phải đi siêu âm thì mới chắc.
Nhưng lấy tiền đâu mà đi siêu âm? Không biết siêu âm có đắt không nhưng chắc cũng phải vài trăm. Tiền hôm trước xin bố mẹ để học thêm tiếng Anh thì đi nhà nghỉ hết rồi. Giờ biết lấy lí do gì để xin tiếp đây?
***
- Ăn cơm đi! Làm sao mà mặt cứ đần ra, trông như thất tình thế hả?
Câu hỏi của bố làm cháu giật mình, và kéo cháu ra khỏi những lo lắng, tính toán đang chồng chéo trong đầu. Mẹ cháu thấy thế đỡ lời:
- Chắc nó sắp thi rồi, học nhiều, lo nhiều nên thế thôi. Cố mà ôn tập chăm chỉ, thi cử cho tốt. Con cái nhà này là không được phép học dốt, mình bố mày học dốt là đủ rồi.
- Này, cô nói cái gì đấy hả? Cô bảo ai học dốt?
- Thế đứa nào lập hát-trích 3 năm không qua được lớp một để đến nỗi ông nội phải xách cái đầu lợn đến nhà thầy giáo xin cho lên lớp hả?
- Này, kể cả ông nội không xin thì trước sau gì tôi cũng sẽ lên được lớp nhé!
- Thôi, bố mẹ đừng tranh cãi nữa. Con có việc muốn thưa ạ!
- Có chuyện gì thế?
- Dạ, bà ngoại bên vợ của thầy giáo chủ nhiệm lớp con bị ốm, lớp con định tổ chức góp tiền đi hỏi thăm ạ!
- Bà ngoại bên vợ thì sao phải hỏi thăm?
- Dạ, bình thường thì cũng không cần phải đi đâu, nhưng sắp thi rồi, cả lớp quyết định đi vì thầy là tổ trưởng tổ ra đề thi ạ.
- Thế bà ấy bị bệnh gì?
- Dạ, nhiều bệnh lắm ạ, nhưng đáng chú ý nhất là ung thư vú giai đoạn cuối và trĩ kinh niên.
- Hừm, già rồi, vú còn dùng để làm gì nữa đâu, cắt béng đi là xong, chữa làm cái gì cho tốn kém. Thế liệu có qua khỏi không?
- Chắc cũng chỉ được vài tuần nữa thôi là ra đảo bố ạ!
- Thế sao không đợi chết rồi đi viếng một thể?
- Sắp thi rồi bố ạ, từ giờ đến hôm thi chắc gì bà ấy đã chết? Phải đi thăm và tặng phong bì trước khi bà ấy chết chứ!
- Cũng phải, vậy để cuối tuần bố chở mày đi hỏi thăm!
- Dạ thôi, con đi cùng các bạn trong lớp, bố cứ cho tiền con là được rồi!
- Con nó nói phải đấy, ông việc gì phải chở nó đi, để kệ nó đi với lớp nó, mà ông quên cuối tuần này ông phải đưa tôi đi siêu âm à? Tôi chậm kinh 2 tuần rồi đấy. Bảo dùng Ba Con Sói thì không chịu dùng, kêu là vừa vướng vừa không sướng.
- Hả? Mẹ cũng đi siêu âm à? Làm sao mà mẹ phải đi?
- Ăn cơm đi, trẻ con biết gì chuyện người lớn mà hỏi!
***
Loanh quanh mãi mới tìm được một cái chỗ siêu âm hẻo lánh, nhỏ nhỏ, xấu xấu ít người lui tới. Cũng biết là làm gì thì cũng nên tìm chỗ đông khách, uy tín mà làm, nhưng ở trường hợp của cháu thì càng ít người, càng vắng vẻ càng tốt. Chẳng may gặp người quen ở đó thì chỉ có nước khoét cái lỗ mà nhét vào, à nhầm, khoét cái lỗ mà chui xuống.
Đứng trước cửa phòng siêu âm rồi mà con người yêu cháu nó vẫn dùng dằng không dám vào. Bảo vào đi bao nhiêu lần mà nó cứ sợ. Mịa, cái lúc sướng thì cứ bắt người ta cho vào đi, cho vào đi. Giờ thì lại sợ không dám vào, giá lúc đó mà nó cũng biết sợ thì giờ đã không phải ra đây rồi.
- Sao? Cô cậu đến siêu âm thai à? – Giọng ồm ồm của ông bác sĩ già cất lên làm hai đứa cháu giật cả cửa mình.
- Dạ!
- Lại đây khai tên tuổi và nộp tiền luôn đi!
- Họ tên gì? – Ông bác sĩ vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mặt bạn gái cháu. Bạn gái cháu thì đang run cầm cập, trả lời lí nhí.
- Dạ họ Trần ạ!
- Tên đệm là gì?
- Như ạ!
- Trần Như gì?
- Trần Như Nhộng ạ!
- Trần Như Nhộng, tên thế này thì đi khám thai sớm cũng là đúng thôi. Bao nhiêu tuổi?
- Dạ, 16 tuổi ạ!
- Tuổi này là tuổi ăn tuổi học, là tuổi cắp sách tới trường, tại sao các cô các cậu lại chơi bời để đến nỗi phải vào đây? Các cô cậu bây giờ hư hỏng quá. Nói thật, ngày xưa, bằng tuổi các cô các cậu tôi còn chưa được đọc truyện “Cô giáo Thảo” cơ đấy!
- Dạ, cháu cũng đã được đọc truyện đó đâu!
- Thế cậu đọc cái gì?
- Dạ, “Chú Kim” và “7 đêm khoái lạc” ạ!
- Biết nhiều gớm nhỉ? Cái cần biết thì không biết, toàn biết mấy cái vớ vẩn. Thay vì đọc mấy cái truyện đó, cậu đi đọc các cách phòng tránh thai thì có phải tốt hơn không? Cô cậu cũng bằng tuổi con tôi thôi, nên tôi khuyên thật lòng, cô cậu còn nhỏ tuổi, học hành mới là chuyện lớn, còn yêu đương chỉ là chuyện nhỏ thôi, hiểu chưa?
- Dạ! Nhưng chuyện nhỏ mà làm còn không xong thì sao làm chuyện lớn được ạ? Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình bác ạ!
- Cậu nói cũng đúng, yêu đương là chuyện nhỏ. Nhưng làm chuyện người lớn rồi thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Và cứ đợi đến khi bố mẹ cô cậu biết đi, xem nó còn là chuyện nhỏ nữa không. Nói một câu là cãi một câu. Thôi, nằm lên giường mau để tôi siêu âm.
- Dạ, mình bạn gái cháu nằm thôi hay là cả cháu nữa ạ?
- Thế cô cậu định vào đây để đóng phim hay sao mà đòi nằm cùng? Một mình cô này thôi!
Bạn gái cháu vẫn chưa hết run và khép nép leo lên giường.
- Nằm ngửa ra, sao lại nằm nghiêng thế? – Ông bác sĩ quát.
- Dạ, cháu nghe các cụ dạy là “tre đun để ngửa, vợ chửa nằm nghiêng” mà?!
- Câu đó áp dụng trên giường ngủ thôi. Đây là giường siêu âm, không phải nhà nghỉ, nhé! Nằm ngửa lên!
Bạn gái cháu lại ngoan ngoãn làm theo. Chưa kịp hoàn hồn thì ông ấy lại quát tiếp:
- Vén áo lên quá ngực nhanh lên!
- Dạ, sao phải quá ngực ạ? Cháu tưởng siêu âm chỉ cần vén qua bụng là được chứ?
- Ở đây tôi là bác sĩ hay cô cậu là bác sĩ hả? Bảo sao thì cứ làm thế đi.
- Nhưng bác sĩ ơi, bạn cháu đang mặc váy!
- Thì vén váy lên quá ngực, mau lên!
***
Cầm tờ kết quả siêu âm trên tay mà cháu thấy đất quay ầm ầm và trời tối sầm sầm các thím các mợ ạ. Thai đã được hơn 5 tuần rồi!
- Bây giờ tính sao mày? – bạn gái hỏi cháu với giọng rưng rưng.
- Tao cũng chưa biết nữa. Phá thì tao sợ, còn để thì…
- Hay là cứ để đi mày? Phá thai đau lắm, tao sợ…
- Tao với mày còn phải học 3 năm cấp 3, rồi 5 năm đại học. Có khi lúc tao với mày tốt nghiệp đại học cũng là lúc con tốt nghiệp cấp 1.
- Giờ mà mày còn đùa được?!
- Thôi, giờ cứ về nghỉ ngơi, ôn thi đã! Thi xong rồi tính! Trời mưa rồi kìa…
- Mưa to và gió giật ghê quá, liệu có đi được không mày?
- Phải cố thôi!
Và rồi hai cái bóng nhỏ bé lao ra ngoài trời. Con đường mịt mờ với mưa như trút và gió rít ầm ầm…


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Hạnh phúc xa xăm

Ánh trăng vàng lai láng trên ngọn đa, bay là là qua mái đình rồi lan tỏa ra cả cánh đồng mênh mang trước mặt. Thi thoảng, một con gió ùa qua rì rào khiến cánh đồng như được phủ lên một tấm lụa mềm mại gợn sóng lăn tăn. Rồi gió lại đem mùi hương lúa non ngòn ngọt của cánh đồng đang trổ bông mang đi vương vãi khắp nơi.
Tiếng ếch nhái gọi nhau ì oạp râm ran cả cánh đồng, nhưng nếu lắng tai một chút, người ta vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của đôi trai gái đang ngồi dưới gốc đa. Họ gục đầu vào vai nhau, cùng nhìn ra cánh đồng bao la…

- Anh này, anh yêu em nhiều không?

- Ừ, cũng tàm tạm.

- Sao bao nhiêu cô khác xinh đẹp, giỏi giang thì anh không yêu mà lại chọn yêu em?

- Em hỏi ngu thế! Xinh đẹp, giỏi giang, lại con nhà tử tế thì tội quái gì nó phải yêu anh.

- Anh đưa dép em…

- Gì? Tự nhiên lại đưa dép?

- Đưa trả dép cho em về.

- Ơ, giận đấy à? Thế chiều mai có đi xem ca nhạc trên huyện không?

Không thấy trả lời, giận thật rồi! Ấy vậy nhưng chiều hôm sau hắn đạp xe đến đón nàng đã đứng đợi sẵn ở cổng. Cũng phải thôi, họ đã chờ rất lâu, phải lên huyện mua vé trước cả tuần để chờ xem buổi ca nhạc này mà. Nghe đâu, có cả anh Long Nhật về hát nữa cơ.

Vậy là chiếc xe đạp leng keng lọc cọc chở đôi trai gái lăn từng vòng mệt nhọc chạy dọc theo con đường lởm chởm toàn đá hộc. Dẫu vậy, họ vẫn vui lắm, vì chỉ lát nữa thôi, họ sẽ được tận mắt nhìn thấy anh Long Nhật, người mà họ chỉ được biết đến nhờ giọng hát ẽo uột, dầm dề, qua những tình khúc sến sẩm, não nề, bởi những bức ảnh ưỡn ẹo ê chề, và với những phát ngôn nhố nhăng như thằng hề. Thế nhưng, vừa mới đi hết đường làng, ra đường huyện được khoảng vài trăm mét thì chiếc xe đạp bắt đầu sinh sự.

Cái xích không thích cái líp nữa mà lại nhảy ra ngoài, vì nó thấy những cái bánh răng trên cái líp xe thật đáng sợ, suốt ngày cứ kìm hãm nó, gồng ép nó. Vậy nhưng, vừa mới tụt ra, nó đã bị cái càng xe bóp ghẹt, xiết chặt vào với cái ổ trục như muốn nghiền nát nó.

- Xe bị sao thế anh? Giời ạ, hôm nay lên huyện mà không kiếm được cái xe cho tử tế, nhìn như cái xe chở lợn thế này.

- Chắc tuột xích thôi, ngày nào mẹ anh chẳng dùng nó để chở hai thùng nước gạo với mấy bao phân, vẫn chạy bon bon mà. Em cầm cái xích nâng lên nhé, để anh gỡ nó ra đã…

Họ ngả xe xuống vệ đường rồi hí hoáy một lúc khá lâu, nhưng có vẻ là không ổn. Chiếc xích bị kẹp quá chặt, nếu không có cờ-lê để tháo trục ra thì chắc không thể gỡ cái xích ra được. Cô gái bắt đầu mất kiên nhẫn và nổi cáu:

- Anh có sửa nhanh lên không? Bẩn hết tay em rồi này! Đàn ông gì mà hì hục hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa làm ăn được cái mẹ gì.

- Thì anh đang cố đây, em cứ bình tĩnh.

- Bình tĩnh à? Sắp đến giờ biểu diễn rồi kìa, ở đó mà bình tĩnh. Hôm nay mà không gặp được Long Nhật thì tôi sẽ giết anh, đồ giời đánh thánh vật.

Đang mải chúi đầu vào cái xích xe nên cả hai không biết có một chiếc Toyota Camry cáu cạnh đang chạy chầm chậm và đỗ xịch lại ngay gần họ. Chỉ đến khi cửa xe mở ra thì cả hai mới giật mình ngẩng lên. Một người đàn ông béo ục, đầu hói, khoảng gần 50 tuổi, nhìn qua rất giống với ca sĩ Spy với điệu nhảy Gangnam Style. Ông ta tiến lại gần chỗ đôi trai gái rồi cất giọng:

- A ni âng A xi ê ố, dỏng xiếu, ụp-pa ụp-ma?

- Ụp ụp cái mả cha mày! Đã đang bực mình thì chớ, mày có thích tao ụp cái xe đạp này lên đầu mày không?

Thấy người thanh niên có vẻ hung hăng, gã đầu hói đó thoáng ngỡ ngàng rồi giật mình lùi lại mấy bước. Tức thì, một người đàn ông khác trẻ hơn, ít béo hơn, ít hói hơn mở cửa bước ra:

- Ấy ấy, xin bình tĩnh! Giám đốc của tôi đây là người Hàn Quốc, thấy hai vị hỏng xe nên ông ấy hỏi xem hai vị có muốn đi nhờ không thôi.

Nàng nghe vậy thì giựt giựt gấu áo hắn rồi hỏi:

- Kìa, ông ấy cho đi nhờ kìa. Có đi không anh? Sắp đến giờ diễn rồi…

- Nhưng anh say xe, sợ ô tô lắm!

- Say thì có túi ni lông.

- Nhưng còn xe đạp? Họ có chở cả xe đạp cho mình không?

- Anh bị điên à? Ô tô của người ta bóng coóng thế kia, còn cái xe đạp của anh thì như cái đống sắt vụn, toàn mùi phân gà phân lợn, mang lên xe của người ta anh không thấy xấu hổ sao?

- Vậy giờ phải làm thế nào?

- Còn thế nào nữa, vứt đi!

- Không được, xe của mẹ anh đi chở nước gạo đấy, vứt đi mẹ anh giết!

- Vậy anh cứ ngồi đây ôm lấy nó, em đi một mình…

Nói rồi cô gái chui tọt vào trong xe, đóng sập cửa lại. Chiếc ô tô nổ máy rồi lao vút đi, bụi tung mịt mù, bay cả vào mắt hắn, cay xè, bỏng rát. Hắn cứ đứng ngẩn ngơ, ngỡ ngàng một lúc lâu như không tin vào mắt mình, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một buổi đi chơi vui vẻ mà cả hai háo hức chờ đợi từ lâu bây giờ lại thành ra thế này sao? Có ai hiểu cảm giác của một người đàn ông khi bị người mình yêu bỏ lại bên đường rồi leo lên xe đi với một người đàn ông khác không? Một cảm giác hụt hẫng, bẽ bàng, và dù không muốn nhưng nước mắt cứ ứa tràn. Hắn nhìn cái xe đạp nằm chỏng chơ bên đường rồi hét lên:

- Tất cả là tại mày, tại mày hết…

Hắn vừa hét vừa lao đến đá liên tiếp vào cái xe, hắn nhảy cả lên mà giẫm đạp tới tấp, như muốn trút toàn bộ cơn tức giận lên cái xe tội nghiệp. Chiếc xe vốn đã cũ nát thì giờ lại càng đáng thương hơn với cái vành méo mó, với những chiếc nan hoa cong queo, với cái khung gẫy gập. Nhìn nó tàn tạ và tiều tụy như người đàn ông vừa giẫm đạp lên nó. Người đàn ông ấy vừa mới đây thôi hung hăng, điên cuồng là thế, vậy mà giờ thì ngồi sụp xuống vệ đường, úp mặt vào tay rưng rưng, vai rung lên từng đợt…

Khóc chán rồi hắn lại đứng dậy, vác cái xe lên vai, lủi thủi quay về làng. Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm tự chửi mình là ngu. Ngu thật ấy chứ, giá mà vừa rồi hắn đạp nhẹ chân thôi, hoặc là đá vào cái yên xe, cái tay phanh thôi, tránh cái vành, tránh cái nan hoa, tránh cái khung ra thì biết đâu bây giờ hắn có thể thong dong dắt xe, hoặc thậm chí là đạp được xe về ngon lành. Ngu thật…

***

- Có nhà không mày ơi?

- Tao đây. Vào đi mày!

- Trời, có bao giờ thấy mày đọc sách, sao hôm nay lại bày ra cả đống thế này?

- Tao đang học tiếng Hàn. Mà trước giờ xem phim, nghe bọn nó nói thì cứ tưởng tiếng Hàn khó lắm, nhưng học rồi mới thấy, nó cũng đơn giản thôi mày ạ!

- Thật á? Mày chỉ cho tao xem.
...
- Này nhá. Ụp-pa là dùng để gọi đàn ông, ụp-ma là gọi đàn bà.

- Sao có vẻ giống tiếng Anh nhỉ?

- Thì giống y hệt mà.

- Vậy tình yêu gọi là gì?

- Ụp-love.

- Thế còn cái chuyện ấy thì gọi là gì?

- Chuyện ấy là chuyện gì?

- Cái chuyện mà mỗi lần nhắc đến là tao với mày đều thấy hào hứng ấy…

- À…, là ụp-sex.

- Trời, không ngờ lại đơn giản như thế! Vậy thì bây giờ gặp người Hàn tao cũng giao tiếp được vài câu rồi. Nhưng mà, mày học tiếng Hàn làm gì? Mày định yêu cái lão giám đốc hói ấy à?

- Ừm…

- Thế còn anh ấy?

- Đừng nhắc đến hắn ta nữa! Hắn ta không bao giờ cho tao được những thứ tao muốn. Tao lấy hắn ta về để về đi chở nước gạo nuôi lợn à? Để suốt ngày ngồi ở vệ đường lắp xích xe đạp à?

- Thảo nào, dạo này mày tránh mặt anh ấy… Nhưng anh ấy vừa nhờ tao nhắn với mày là tối nay 8h gặp ở gốc đa. Anh ấy có chuyện muốn nói.

8h mới đến giờ hẹn nhưng hắn đã chờ ở gốc đa từ 7 rưỡi, còn hơn là cứ ngồi ở nhà nhìn đồng hồ, sốt ruột lắm! Hôm nay trời không có trăng, chỉ có những ông sao mấp máy trên cao như những đốm lửa nhỏ đốt âm ỉ, râm ran trong lòng hắn. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ thi thoảng có những chiếc lá đa rơi xuống, bị gió lôi đi rào rạo trên mặt đất. Hắn ngồi chán thì lại đứng dậy đi vòng vòng quanh sân đình, trong đầu lẩm nhẩm những điều mà lát nữa hắn sẽ nói với nàng. Hắn muốn xin lỗi nàng về chuyện hôm trước; hắn cũng sẽ khoe với nàng rằng hắn đã xin được vào làm một chân phục vụ ở một quán bia to nhất nhì trên huyện, hắn sẽ chăm chỉ làm ăn tích cóp, quyết tâm cuối năm nay mua được con xe đạp điện để có thể hãnh diện đèo nàng đi chơi trên huyện; và hắn còn nghĩ nhiều, nhiều lắm…

Hắn lại nhìn đồng hồ: 8h10 rồi, chắc là nàng đang trên đường ra đấy! Nhà nàng hay ăn cơm thất thường lắm, biết đâu hôm nay có khách nên ăn cơm muộn, và lại thêm bát thêm đũa nên nàng phải rửa nhiều hơn, giờ mới xong thì sao? Hắn dựa người vào gốc đa, mắt ngóng ra con đường mòn xa xa…

10h rồi…Hắn vẫn ôm gốc đa, nhưng lúc này, sự hứng khởi và thấp thỏm đã không còn, thay vào đó là sự hẫng hụt, sự tuyệt vọng. Nàng không ra thật rồi! Nàng đành lòng dứt tình với hắn thật rồi…

Mấy ngày sau đó, hắn nằm lì trong nhà, không thò mặt ra ngoài đường. Nhìn hắn như thằng mất hồn, uể oải, phờ phạc, mệt mỏi. Hắn không hiểu vì sao nàng lại tránh mặt hắn, đến nhà tìm cũng không gặp, hẹn ra ngoài cũng không xong. Hắn đã làm gì sai? Đã mắc lỗi gì khiến nàng xa lánh hắn? Chả lẽ hắn lại để mất nàng? Lại để tình yêu và hạnh phúc của mình vụt mất dễ dàng? Không, hắn không cam chịu. Hắn phải làm mọi cách để giữ được nàng, để kéo nàng về với hắn. Hắn chợt nhớ ra cuối tuần này là sinh nhật nàng, rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn…

Vậy là hắn vùng dậy, hì hục đi chặt tàu dừa, tước hết phần rìa lá đi, chỉ lấy phần sống lá. Rồi hắn lại ngồi cặm cụi, hí hoáy ghép từng sống lá lại, đan thành hình những con chim xinh xắn. Để đan được một con chim hoàn chỉnh phải mất vài giờ, vậy mà hắn đan liền hai chục con, đúng bằng số tuổi của nàng. Hắn nhớ có lần lên huyện, thấy người ta bán cái con chim dừa này, nàng đã vô cùng thích thú và đòi hắn mua cho bằng được. Bây giờ, được tặng một lúc hai chục con, lại do chính tay hắn làm với bao tình cảm và tâm huyết, hẳn là nàng sẽ cảm động lắm.

Đúng ngày sinh nhật nàng, hắn cho chim vào bao ni-lông nhỏ rồi xách chim đến nhà nàng. Mẹ nàng thấy hắn cầm chim đứng ở ngõ thì lật đật chạy vào trong thông báo cho con gái. Nàng có lẽ cũng biết là không thể lẩn tránh hắn mãi nên lát sau cũng lững thững đi ra với vẻ mặt không được vui cho lắm. Trời, lần đầu tiên hắn thấy nàng mặc váy, lại còn trang điểm nữa chứ, đương nhiên, nàng xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng cũng lạnh lùng hơn rất nhiều:

- Anh đến đây làm gì?

- Chúc mừng sinh nhật em! Anh biết là em rất thích những con chim dừa này, anh…

PÍP PÍP!!!!!!!!

Tiếng còi inh ỏi phía sau cắt ngang câu nói của hắn và khiến hắn giật mình quay lại. Vẫn là chiếc Toyota Camry cáu cạnh lần trước. Hắn sững người và chợt hiểu ra tất cả.

- Anh mang chim về đi, tôi không thích chim của anh nữa.

Nói rồi nàng lạnh lùng bước lên xe. Chiếc ôtô nổ máy rồi bấm còi inh ỏi kêu hắn nhường đường bởi vì hắn vẫn đang đứng như cái cây chết lặng trước mũi xe. Bấm còi chán chê, chiếc xe đành lùi lại một đoạn rồi rẽ bánh chầm chậm lao đi. Hắn cầm cái túi chim ném thẳng vào cửa kính xe chỗ nàng ngồi. Cái túi rách toạc, chim bắn tung tóe, vung vãi trên đường, nhiều con bị bánh xe cán qua bẹp dí. Hắn nhìn những con chim thoi thóp, xẹp lép trên đường mà ngỡ như trái tim mình vừa bị cái ô tô kia lăn qua làm cho tan nát…

Từ hôm đó, sáng sáng hắn đạp xe lên huyện làm bưng bê ở quán bia, tối tối lại lủi thủi đạp xe về, như một cái máy, như một con robot không cảm xúc, bởi hắn cũng chẳng biết hắn đang làm việc vì cái gì, để làm gì, cho cái gì… Hắn khoác một vẻ ngoài lạnh lẽo để hòng che đi vết đau vẫn đang nhức nhối và ngày càng nhức nhối trong tim.

Một buổi trưa, đúng tầm quán đông khách nhất, đương lúc hắn đang bưng hàng chục cốc bia trên khay mang ra bàn cho khách thì có thằng em ở quê chạy xộc vào, níu tay hắn rồi nói với giọng hớt hải:

- Anh à, em nghe nói hôm nay chị ấy sẽ bay sang Hàn Quốc cùng thằng già đó đấy. Anh về nhanh còn kịp.

Hắn vứt luôn khay bia xuống đất rồi lao ra vồ lấy cái xe đạp của hắn phóng vụt đi. Nàng sẽ sang Hàn Quốc thật sao? Bấy lâu nay, dù biết là nàng đã yêu thằng Hàn hói đó, nhưng hắn vẫn hi vọng rằng đó chỉ là cơn gió thoảng qua thôi, rồi sẽ đến lúc nàng tỉnh lại và quay về bên hắn. Những ngày qua, hắn chỉ bám vào duy nhất cái hi vọng đó để sống, để gắng gượng. Vậy mà, giờ đây, cái hi vọng duy nhất đó cũng đang dần trôi mất…

Chiếc Camry chạy rì rì chạy dọc theo con đường làng lởm chởm toàn đá hộc. Nàng hạ cửa kính, ngắm nhìn lại con đường thân thuộc với bao kỉ niệm buồn vui, con đường mà ngày nào nàng cũng đi qua một vài lần, dù là ngày nắng chói chang hay ngày mưa hối hả; con đường ấy đã cho nàng lớn lên cùng bao gian nan, vất vả. Vậy mà chỉ giây lát nữa thôi, nàng sẽ phải rời xa nó, đến một phương trời rất lạ. Dẫu biết rằng con đường mới sắp đi là do chính nàng lựa chọn, nhưng trong lòng nàng không khỏi nao nao…

Đang miên man theo những dòng xúc cảm ùa về, chợt nàng thấy chiếc xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn.

- Sao dừng lại thế chú?

- Có người chắn đường cô ạ.

Thì ra là hắn, hắn đứng giữa đường với cánh tay buông thõng, với cái xe đạp nằm chổng kềnh dưới chân hắn. Cánh cửa xe hé mở, và nàng bước ra, chầm chậm tiến về phía hắn.

- Anh có yêu em không?

- Có, anh yêu em nhiều, nhiều lắm!

- Vậy thì hãy tránh ra, đừng cản trở con đường hạnh phúc của em.

- Hãy ở lại với anh, lão già đó không mang cho em hạnh phúc được đâu.

- Anh nhầm rồi, ông ta mua cho em váy đẹp, túi xách đẹp, dây bạc, vòng vàng, ông ta có ô tô, có công ty, có mấy cái nhà bên Hàn Quốc. Còn anh? Anh có gì? Cái xe đạp cũ kỹ? Hay bộ quần áo nhàu nhĩ? Anh lấy gì để mang lại hạnh phúc cho em?

Hắn không nói gì nữa, lặng lẽ cúi xuống dựng cái xe đạp lên rồi lầm lũi dắt về. Nàng cũng lập tức vào xe rồi chiếc Camry lại từ từ lăn bánh. Họ cùng đi trên một con đường nhưng mỗi người một hướng, và hắn biết, càng lúc nàng và hắn càng xa nhau. Con đường trước mặt hắn bỗng nhòe đi, nhạt nhòa; chân hắn vấp phải những viên đá lởm chởm, gồ ghề, máu tứa ra. Thì đã sao chứ? Tim hắn còn đang rỉ máu nhiều hơn mà hắn còn chẳng cầm lại được… “Ừ, thôi em cứ đi đi, và, anh mong em hạnh phúc”…

...Em cứ tìm hạnh phúc ở nơi đâu
Nơi rừng dương tuyết trắng phủ một màu
Nên tuyết lạnh cả lòng anh cô quạnh
Giọt lệ gầy lăn xuống chẳng ai lau.

Vẫn còn đây con ngõ vắng em qua
Khi nắng đổ và ngày mưa hối hả
Nơi có cả tháng ngày ta vất vả
Và lời thề ta mãi chẳng rời xa.

Em đi rồi anh biết phải làm sao?
Cho con tim thôi nức nở nghẹn ngào
Mất em là anh mất đi tất cả
Chỉ giữ cho mình ký ức một miền xa.


Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
LÊN ĐẦU TRANG