Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Sâu thẳm


March 27, 2014
Hà Thủy Nguyên
Đắm chìm… Làn nước một màu xanh lơ… Tia sáng đâu đó le lói chiếu rọi mơ hồ, không thể nắm bắt… Tôi lơ lửng trong một vùng nước mênh mông không xác định! Không thể biết được đâu là đáy! Cũng chẳng có nhu cầu muốn vùng vẫy thoát khỏi sâu thăm thẳm. Tôi chỉ biết rằng mình cứ thế trôi đi… trôi đi… trôi vào một cõi hư vô… Trước mắt tôi ánh sáng bên trên le lói. Nhưng màu xanh lơ ấy quá quyến rũ…
Bất chợt tôi thấy mình đang ngồi ở trên giường và viết những điều vô nghĩa lý! Toàn thân tôi rực cháy, mỗi tế bào rung lên như muốn nổ tung! Sự im lặng đáng sợ của đêm đều ẩn giấu trong nó từng khối thuốc nổ! Chỉ cần một mồi lửa, toàn bộ những gì tĩnh lặng này sẽ bị phá tan. Người ta bảo rằng vũ trụ được sinh ra từ một vụ nổ lớn, chả biết thật hư thế nào! Có thể đó chỉ là điều vũ trụ muốn con người tin! Có thể rằng vũ trụ muốn con người phát nổ! Vũ trụ không thể tự châm ngòi nổ và con người được sinh ra để châm ngòi nổ ấy, để toàn bộ bị tiêu diệt đến tận cùng, để một vũ trụ mới tinh khôi hơn được sinh ra. Sự hèn nhát khiến chẳng ai trong chúng ta dám châm ngòi nổ, thà rằng chết chìm trong đống cứt đái còn hơn là bắt đầu một cái gì đó mới mẻ.
Một cơn gió mát thổi qua mơn man trên mái tóc của tôi. Cơn gió vuốt nhẹ lọn tóc mai đã bị tôi vuốt ngược lên vì nó che mất màn hình máy tính. Lọn tóc rủ xuống! Tôi giật mình! Không phải cơn gió! Ngón tay của ai đó đã chạm lên tóc tôi một cách rõ ràng! Có lẽ nào đó là một bóng ma! Trong đêm những bóng ma điên rồ, cũng có thể là những con quỷ khiêu gợi các ảo giác đầy ham muốn dục tính sẽ trêu đùa những kẻ như tôi. Kệ thôi! Ai đó có thể sợ những trêu đùa này, có thể bị mê hoặc, nhưng với tôi không có vấn đề gì! Đã lâu lắm rồi mấy trò đạo đức, liêm sỉ, mặc cảm tội lỗi gì gì đó tôi đã vứt toẹt vào cái đống cứt đái của vũ trụ và chỉ đợi một mồi lửa cho nó cháy ra tro.
Năm ngón tay vô hình đó luồn sâu vào mái tóc, có nhiều lúc như cuốn chặt lấy rồi lại buông ra… Nó nghịch ngợm di chuyển trên khuôn mặt, rồi xuống đến môi. Điều mà tôi thấy kỳ lạ là những ngón tay này có gì đó rất quen thuộc, có thể của ai đó tôi đã từng quen. Tôi cố nhớ xem trong số tất cả những anh chàng đã đi qua đời tôi, những ngón tay đó thuộc về ai! Tất cả đều không giống! Dù sao đi nữa, ngón tay này cũng mang đến cho tôi một cảm giác khó tả! Không ổn rồi! Tôi đã mất mọi quyền kiểm soát! Hai bàn tay tôi bị mười đầu ngón tay giữ chặt trên giường. Làn môi ai đó đang chạm lên cổ, hơi thở ai đó đang khẽ phả vào tai! Tại sao phải giữ chặt thế chứ, tôi đâu có nhu cầu cưỡng lại. Một lần nữa tôi đang trôi vào một cõi hư vô… và tôi lại thấy cái bóng xanh lơ quyến rũ…
Lờ mờ hé mở đôi mắt… chết tiệt… cái màu xanh lơ ấy là cái màn hình Windows sáng giữa đêm! Tất cả vừa rồi là một giấc mơ! Một kẻ đạo đức giả nào đó sẽ gọi đây là giấc mơ của đứa bệnh hoạn và hư hỏng! Không phủ nhận rằng, trong cái ý nghĩ độc ác của mình, tôi đã từng thầm ước ao cái đám đạo đức giả ấy sẽ bị nổ tung giữa mớ cứt đái kia. Tôi vùng dậy mở tung cửa sổ! Trời không có một cơn gió nào! Chỉ có màn đêm nhạt nhẽo! Trời đã gần về sáng! Sáng ngày mai tôi có một cuộc hẹn quan trọng. Chả biết tôi sẽ xoay sở thế nào với cái cơn rạo rực mà bàn tay vô hình đã tạo ra! Có lẽ tôi nên hủy hẹn ở nhà cho rồi!
Nghĩ miên man thế mà sáng lúc nào không biết! Với tôi buổi sáng không có gì đặc biệt! Buổi sáng là buổi tôi phải khoác lên mình những bộ quần áo! Mặc quần áo có lẽ là phát minh khó hiểu nhất của loài người. Mất công phát minh ra quần áo, váy vủng, đồ trang sức… chẳng qua cũng để đến khi lên giường cởi ra cho nó tăng phần gợi cảm! Người ta không sẵn sàng đối mặt với bản chất, công việc bóc gỡ các lớp vỏ rồi dần dần đi tìm sự thật nó thú vị hơn! Lan man quá! Trễ hẹn rồi!
Cuộc hẹn hôm nay quan trọng bởi vì đây là lần đầu tiên tôi tham gia vào một thí nghiệm khoa học! Thường thì tôi chả bao giờ làm thế! Đám khoa học gia là lũ ngớ ngẩn, cố gắng để đi tìm một mô hình nào đó và cố áp cái mô hình ấy vào vũ trụ! Nếu có thể châm ngòi cho đống thuốc nổ, tôi sẽ cho chúng nếm trải đầu tiên. Nhưng công trình khoa học ấy gây cho tôi hứng thú. Tên khoa học gia đề xướng ra dự án này đích thực là một kẻ điên rồ, trước tiên tôi phải khám phá hắn đã rồi xếp hắn vào hạng cần nổ tung sau. Chuyện là thế này, một ngày đẹp trời tôi lang thang trên mạng… thế rồi tình cờ đọc được rằng có một kẻ có khả năng ghi chép lại các ảo tưởng trong đầu của mỗi người bằng các hình chiếu. Lý thuyết của hắn dài dòng lắm, nào là các chiều không gian loằng ngoằng, mọi vận hành của tâm trí được lưu lại ở một chiều khác và cỗ máy của hắn có thể kết nối đến chiều ấy bằng một loại sóng khỉ gió nào đó! Tôi không có đủ não để chứa những điều ấy, tôi chỉ biết rằng đó là một trải nghiệm tôi cần biết và hắn là một kẻ tôi cần khám phá.
Hắn không giống như tôi tưởng tượng về một kẻ mọt sách núp trong bộ áo thụng của phòng thí nghiệm. Hắn có đôi mắt của một kẻ bị nhốt lâu ngày trong tu viện nhưng vẫn chất chứa đầy đam mê! Hơn thế nữa, tôi nhìn thấy trong đó cái tham vọng muốn cho nổ tung cả vũ trụ thành xác pháo! Điều này giống tôi y hệt! Nhìn thấy tôi, hắn chỉ cười khẩy một cái:
– Cô đến muộn đấy!
Tôi nhún vai không trả lời! Hắn nói tiếp:
– Không có nhiều người dám để tôi chép lại các ảo tưởng!
Giờ thì đến lượt tôi cười khẩy:
– Nếu anh có đủ dũng cảm để chứng kiến các ảo tưởng của tôi…
Hắn còn chẳng thèm quan tâm đến câu trả lời của tôi! Hừ! Hắn lại cắm mặt vào cỗ máy đồ sộ của mình!
– Cô cởi hết quần áo ra đi! – Hắn nói một cách vô cảm.
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
– Tôi cần phải gắn các con chíp này vào người cô! Bộ não không nói lên điều gì cả! Bí ẩn có thể nằm ở chỗ khác!
Ừ thì cởi áo! Tưởng gì chứ… tôi cũng có thích mặc quần áo đâu… Nghĩ đến mười mấy tiếng đồng hồ nằm một chỗ trong bộ quần áo gò bó này cũng thật là tra tấn! Tôi leo lên bàn thí nghiệm và để hắn gắn con chíp lên người tôi. Những con chíp này không có dây nối, chúng được bắn một dọc từ giữa trán tôi, kéo xuống giữa ngực, bụng và ở phần dưới bụng. Một số con chíp khác lại được bắn dọc hai sải tay!
– Những con chíp này đều được gắn vào một số điểm đặc biệt mà tôi biết chắc sẽ kết nối đến phần không gian tâm trí của cô! Mọi hình ảnh trong ảo giác của cô sẽ bị ghi lại trên màn hình! Cô có thể xem sau đó! Bây giờ thì cô nhắm mắt lại đi!
Tôi nhắm mắt lại! Lại cái cảm giác rạo rực chết tiệt của đêm qua! Tôi cầu mong có một vụ nổ lớn, thiêu rụi toàn bộ thế giới này trong biển lửa! Những kẻ hèn nhát kêu gào cầu xin Thượng Đế rủ lòng thương! Nực cười! Bao giờ họ chấp nhận được rằng toàn bộ những đau đớn đó là điều họ phải trải qua! Nhìn lên bầu trời, một mặt trăng xuất hiện! Sau đó là một mặt trăng khác, một mặt trăng khác nữa… Phải đến 9 mặt trăng rồi… Không phải mặt trăng! Đó là toàn bộ các hành tinh trong hệ mặt trời nhìn lên từ Trái Đất, Thủy Tinh, Hỏa Tinh, Thiên Vương Tinh, Hải Vương Tinh… đủ cả…! Một vụ va chạm lớn đang xảy ra đây! Những hành tinh ấy có vẻ cũng đang bị hút xuống biển sâu. Tôi thích chí cười nắc nẻ như điên! Nổ lớn diễn ra trong siêu âm thanh! Không thể nghe thấy điều gì! Chỉ có một quầng sáng chói lòa trắng xóa!
Tôi lại đu đưa trong vô định, trôi nổi giữa một màu xanh lơ! Nhưng lần này tôi không có một mình! Tôi thấy hắn ghì chặt tôi trong vòng tay và đu đưa cùng tôi trong sóng nước! Hắn đi sâu vào bên trong tôi cùng nước biển và hôn tôi không rời. Một nụ hơn không mãnh liệt cũng chẳng hờ hững, đủ để cho nước biển mặn chát không vào cổ họng của cả hai! Hắn bắt đầu đưa tay lên vuốt lọn tóc mai lòa xòa trong nước của tôi! Tôi giật mình nhận ra! Chính là hắn! Cơn gió vô hình đêm qua quấy đảo giấc ngủ của tôi! Hắn sẽ nghĩ gì khi thấy toàn bộ những ảo giác này? Qúa sợ hãi, tôi mở choàng mắt!
Hắn đang leo lên người tôi, cũng trần truồng như loài người thuở hồng hoang. Hai tay hắn ghì chặt tay tôi giống đã làm đêm qua! Tôi nhún vai:
– Ra đây là thí nghiệm khoa học cơ đấy?
Hắn ngoảnh đầu nhìn lên màn hình:
– Cô thấy đấy! Tôi không nói dối! – Tôi nhìn theo hắn. Tất cả những gì trước giờ vẫn ám ảnh trong đầu tôi hiện lên mồn một trên màn hình! – Những ảo giác của cô quá đẹp! Tôi thích ánh sáng hòa lẫn vào nước biển xanh lơ…
– Anh có thể đứng ngoài và quan sát cơ mà…
– Vô nghĩa! Đứng ngoài nhìn và tan biến vào trong đó hoàn toàn khác nhau! Chỉ có cách này tôi mới được ở trong màu xanh lơ đó… Cô đã nói quá nhiều rồi! Màu xanh đó đang dần tan biến! Tôi không cho phép cô làm thế!
Hắn đè nghiến tôi xuống như muốn ấn sâu tôi vào địa ngục! Nhưng địa ngục không có đáy! Tôi thì không thích để kẻ khác ép buộc mình! Tuy nhiên không thể phủ nhận hắn thú vị hơn bất cứ anh chàng nào trong quá khứ vô đạo đức của tôi. Đôi bàn tay của hắn có dòng điện chạy qua, mỗi cái chạm vào đều thiêu đốt từng tế bào bên trong. Hắn có một cây đinh ba đầy quyền năng mà mỗi khi chạm đến sâu thẳm của tôi thì hắn lại làm các luồng máu của tôi dậy sóng. Hắn đang cố giết tôi bằng cây đinh ba ấy chăng? Tôi đau đớn tột cùng đến mức quằn quại! Làn nước màu xanh lơ giờ đây đã loang máu đỏ! Cây đinh ba của hắn đang đâm rách da thịt tôi! Nước muối mặn nồng cứa vào các vết rách như tra tấn. Còn mười đầu ngón tay của hắn chẳng khác nào như chiếc roi điện đang tra tấn tôi! Hắn đang cố giết chết tôi bằng mọi cách! Để làm gì chứ! Hắn muốn chiếm đoạt vùng biển yên bình này của tôi sao! Tôi nguyền rủa hắn cái thứ hắn đáng sở hữu chỉ là vùng biển chết ngập ngụa máu đỏ tươi tanh nồng!
Không thể thế được! Tôi dễ dàng chết thế sao! Qúa đủ rồi! Tôi giữ chặt lấy cây đinh ba của hắn, không cho hắn thọc sâu hơn nữa. Tôi đẩy hắn ra xa! Mùi máu tươi làm tôi trỗi dậy cơn thèm thuồng hoang dã! Tôi lượn một vòng quanh hắn! Dải máu đỏ quấn thành một xoáy nước tròn! Tôi lao vào hắn, đè hắn xuống đáy biển sâu! Hai bàn tay ghì chặt cổ hắn! Tôi muốn xé xác hắn như loài cá mập xé xác con mồi! Tôi muốn răng tôi nhuộm đỏ máu của hắn! Tôi muốn hắn chết và cây đinh ba của hắn chỉ còn là đống sắt vụn rỉ nát bị chôn vùi trong cát.
Hai tay hắn nắm lấy cánh tay tôi, cố vùng vẫy thoát ra! Vô ích! Đâu có dễ thế! Hắn nên học một bài học nhớ đời vì đã định chiếm đoạt ảo giác của tôi! Hắn giẫy đạp mạnh hơn khi lao xuống sâu. Ánh sáng bên trên mờ dần mờ dần! Nếu xuống sâu nữa có thể rằng cả hai chúng tôi sẽ không còn thấy dấu vết của ánh sáng đâu nữa.
Hắn bật dậy, ôm chặt lấy tôi trong tư thế ngồi! Hóa ra nãy giờ tình thế đã đảo ngược, hắn bị tôi đè lên trên! Bây giờ, chúng tôi ngồi trên bàn thí nghiệm! Bây giờ, đích thực hắn đang hôn tôi! Nụ hôn mơn man của gió. Lẫn trong cơn gió vị ngọt ngào của mật, cái cháy bỏng của lửa và sự man dại của loài thú đi hoang… Hơi thở của hắn mặn nồng cơn rì rào sóng biển bên tai tôi…
Chúng tôi đã lặn sâu lắm rồi! Không còn thấy ánh sáng le lói bên trên nữa! Chúng tôi đang chìm xuống dần dần! Vũng máu loang lổ tanh nồng cũng biến mất! Chúng tôi bị xoáy nước cuốn đi! Thân thể chúng tôi cuộn tròn theo xoáy nước! Tan dần, tan dần… Chỉ là hai luồng nước nhỏ quấn quýt lấy nhau rồi hòa giữa đại dương mênh mông, mênh mông! Dù không còn nhìn thấy ánh sáng nhưng chúng tôi vẫn nhận thấy mình đang ở giữa dạt dào xanh thăm thẳm. Màu xanh ấy cho chúng tôi biết rằng ánh sáng vô hình vẫn đang ở trong nước vô hình.
Ẩn dưới biển sâu luôn có một ngọn núi lửa! Khi mọi sự nén đã đủ độ, khi lòng Trái Đất sôi trào, núi lửa sẽ phun! Biển chấn động! Sóng thần dậy lên! Những cột nước bốc ngùn ngụt! Không còn biển nữa! Biển đã khô cạn rồi! Tôi đang bị nhốt giữa bốn bức tường trong suốt! Hắn đứng bên ngoài nhìn vào tôi, lại cái kiểu cười đáng ghét!
– Đáng ra cô đừng để ngọn núi lửa ấy hoạt động… Ngày mai, chúng ta sẽ mơ lại giấc mơ này!
Tôi nhún vai rồi thờ ơ nhìn lên trần nhà! Có thể đây chỉ là giấc mơ, có thể tôi vẫn đang nằm ở nhà và viết mấy điều vô nghĩa lý! Tôi mơ thấy mình đã tỉnh dậy và gặp hắn! Hắn có thể chỉ là một ảo giác trong đầu tôi! Hoặc có thể toàn bộ điều này là thật! Chẳng hề gì nữa rồi! Tôi đã biết rằng dưới đáy biển sâu ấy tôi sẽ tan biến hoàn toàn và đến một lúc nào đó, núi lửa sẽ phu trào! Dung nham sẽ đẩy tôi tới một thực tại khác nhạt nhẽo hơn và bệnh hoạn hơn! Giờ đây tôi chỉ được quyền lựa chọn chết giữa đại dương hay chết giữa một đống cứt đái ngập ngụa của loài người! Nhưng dù thế nào tôi cũng cần lắm một vụ nổ lớn với siêu âm thanh!
27/3/2014
Image

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG