Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Em đi chợ tình

Ở cái bản hẻo lánh của người Mông nằm cheo leo trên đỉnh núi heo hút này, có lẽ H’Tưng là con bé đẹp nhất. Từ những ngày còn bé tí chập chững theo mẹ lên nương trồng sắn bẻ ngô, xuống suối bắt cua vồ tép, H’Tưng đã quen với những lời khen của những người trong bản.
“Oh My God Giàng ơi! Con bé này đẹp quá, như giọt sương trên núi, như hòn cuội dưới suối, lớn lên, bọn con trai bản này và cả các bản khác lại đổ máu vì nó thôi”. Lúc đó, H’Tưng còn bé quá nên chưa hiểu được lắm ý nghĩa của những lời khen ấy, chỉ thấy vui vui và mỉm cười thôi.

Nhớ có lần, H’Tưng hỏi mẹ cho đi chợ tình Sapa dưới thị trấn, vì thấy mấy chị đi về ai cũng khoe với H’Tưng là đi vui lắm, sướng lắm, phê lắm nên H’Tưng rất tò mò và muốn đi cùng. Nhưng khi vừa nghe H’Tưng đề nghị, mẹ đã cương quyết phản đối:

- Cái chợ tình Sapa đó là dành cho cái người lớn đi tìm vợ tìm chồng, tìm cái bạn tình, tìm cái bạn xếp hình. Cái hàng họ của H’Tưng còn bé, xuống chợ bọn thanh niên bản nó không thích đâu. Và dù có thích chúng nó cũng không dám phang, vì nó sợ cái cán bộ đến bắt nó đi tù.

- Thế sao cái H’Bươm ở cuối bản, cái hàng họ của nó cũng nhỏ lắm mà vẫn được đi chợ? Vẫn có thanh niên bản thích nó, nó còn khoe là có tới hai thanh niên cùng đến nghịch cái hàng họ của nó một lúc cơ mà.

- Cái H’Bươm nó đến tuổi tìm chồng rồi, hàng nó nhỏ vì nó bị ngực lép thôi. Còn H’Tưng thì khác, H’Tưng còn nhỏ tuổi mà. Cứ yên tâm, sau này, khi nào cái hàng họ của H’Tưng bằng với của Bà Tưng ở dưới xuôi thì mẹ sẽ cho H’Tưng đi chơi chợ tình. Được chưa nào?

H’Tưng nghe mẹ nói vậy thì cũng không dám mè nheo thêm nữa. Ngày ngày cô vẫn chăm chỉ lên rẫy bẻ ngô, lên rừng kiếm củi, ra suối hái rau, bắt cua, bắt ốc. H’Tưng vẫn trong trắng như đóa hoa trên rừng, hiền lành như con nai trên núi, mơ mộng như áng mây nơi cổng trời. Đêm nào cũng vậy, trước khi đi ngủ, H’Tưng lại lấy tay nắn nắn, xoa xoa hai bên ngực để kiểm tra hàng họ xem có to thêm chút nào không. Mong cho nó to thật nhanh để được mẹ cho xuống chợ chơi với các thanh niên nghiêm túc dưới thị trấn.

Hôm ấy, khi mà H’Tưng đang thơ thẩn trước ngõ, đưa tay hứng những chùm nắng vàng như mật ong của buổi chiều lọt qua khe núi, vui đùa với những chú bướm rừng sặc sỡ đang tung tăng trên đám hoa dại trước nhà, bỗng nhiên H’Tưng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình:

- H’Tưng! H’Tưng!

- A! Chị H’Lôn, chị gọi em à?

- Ừ, đi tắm suối không?

- Dạ có, đợi em vào lấy bikini đã.

- Đậu má, dân tộc H’Mông tắm suối đéo ai mặc bikini đâu. Nude luôn.

- Vâng, vậy cũng được. Ta đi thôi chị.

Khoảng cách từ nhà H’Tưng ra suối là khoảng 500m tính theo đường bướm bay, còn nếu là bướm đi bộ thì phải đến 700m. Con suối này nước trong veo nhìn rõ được những hòn cuội bé teo teo dưới đáy. Hai chị em cởi đồ rồi từ từ ngâm mình xuống dòng nước xanh mát. Con suối hoang sơ trở nên rộn ràng hơn bởi tiếng té nước lách chách, tiếng cười đùa lảnh lót của hai chị em. Đang trêu trọc nhau vui vẻ, đột nhiên H’Tưng trầm lại, một chút buồn lắng xuống trên khuôn mặt ngây thơ.

- Sao thế em? Tự nhiên lại ghệt cái mặt ra vậy?

- Tại nhìn hàng của chị to như hai quả bưởi tây, còn của em mới chỉ nhu nhú như cái bánh dày, em tủi lắm. Biết bao giờ mới được như của chị đây.

- Ôi dào, em còn nhỏ tuổi mà, người em như bây giờ mà đòi hàng to như của chị thì lúc trèo lên nương bẻ ngô sẽ chết mệt đấy, vì hai quả bưởi này nó nặng, nó ghìm chân mình xuống. Ngược lại, lúc xuống dốc thì cực nguy hiểm vì nó như hai quả tạ kéo mình cắm đầu theo, trượt chân là xuống vực ngay, không sung sướng gì đâu em ạ.

Nghe chị nói vậy, H’Tưng cũng đỡ buồn phần nào. Cô đưa tay xuống, nghịch nghịch những hòn sỏi xinh xinh với đủ mọi hình thù dưới đáy suối. Bỗng H’Tưng la lên với vẻ rất hoảng hốt:

- Chị ơi, con cá gì, con cá gì nó cứ rúc rúc vào đùi em chị ơi…

- Đâu, chị xem nào.

H’Lôn liền nhìn theo hướng chỉ của H’Tưng, đúng là có một con cá hình dáng như quả dưa leo, phía dưới đuôi con cá lại lòi ra hai cái hạt tròn tròn dài dài trông như hai cái hạt mít. Thấy thế, H’Lôn cười tủm tỉm và trấn an H’Tưng:

- À, đây là con cá chim em ạ. Không sợ đâu, nó không cắn em đâu.

- Nhưng mà nó cứ cọ cọ vào đùi em, và có vẻ như nó đang tiến dần lên phía trên chị ạ.

- Thì đương nhiên, thế nó mới là cá chim chứ.

- Ôi, chị ơi, nó…nó đang tiến vào vùng nguy hiểm rồi chị à, hình như nó đang tìm cách chui vào trong… Em sợ quá chị ơi…

- Kệ nó đi em, nó hung hăng thế thôi chứ vào được mấy phút xong mệt là nó lại ra ngay mà. Ngày nào chị đi tắm mà nó chẳng chui vào. Hôm nay đi cùng em thì nó lại không thèm chui vào chỗ chị nữa. Mất dạy thật.

- Nhưng em sợ lắm… chị ơi, chị đuổi nó đi đi, nó làm em đau…

Thấy H’Tưng có vẻ hoảng thật sự thì H’Lôn mới thò tay xuống bắt con cá chim rồi bỏ nó sang bên chỗ mình. Nhưng con cá này khôn quá, nó cứ tìm cách bơi quay lại chỗ của H’Tưng mà không thèm chui vào chỗ của H’Lôn như mọi ngày. Bực mình, H’Lôn vồ con cá ném cái bịch một phát vào tảng đá bên suối:

- Chết cha mày đi này, cái đồ có mới nới cũ.

Xử lý con cá sở khanh xong, H’Lôn lại tập trung kì cọ các bộ phận, vừa kì vừa giục H’Tưng:

- Tắm nhanh rồi về em ơi, kẻo lát nữa bọn cá chim nó đi ăn về nó kéo cả đàn ra đây là mệt lắm.

Không thấy H’Tưng nói gì, chỉ thấy cô bé kéo đầu chị lại rồi thì thầm vào tai với giọng rất bí mật xen chút âu lo:

- Chị ơi, lúc chị ném con cá, em để ý thấy chỗ lùm cây bên bờ suối có tiếng động. Hình như có người đang rình trộm chị em mình tắm hay sao ý.

- Chị biết rồi, là cái thằng H’Cu nhà ở đầu bản ấy mà. Hôm nào mà nó chẳng ra đây rình chị tắm. Chị biết hết, nhưng thấy thích thích nên cũng kệ nó. Nhiều hôm nó bận việc gì đó không ra rình được chị còn thấy trống trải, hụt hẫng và thiếu thiếu cái gì đó cơ.

- Thế sao chị không ra bảo nó xuống tắm chung cho vui, hai chị em tắm với nhau cũng buồn.

- Ừ, ý kiến hay đấy. Để chị thử bảo nó xem sao…

Rồi H’Lôn đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía thằng H’Cu đang nấp sau bụi cây và đọc lớn hai câu thơ:

“Thằng Cu nấp ló bụi cây
Cởi nhanh quần áo xuống đây tao chờ”

Nghe vậy thì H’Cu đã biết mình bị lộ rồi, hắn từ từ thò đầu ra, tay chân run lẩy bẩy, vẻ mặt không dấu nổi sự sợ sệt. Hắn lóng ngóng cởi bộ đồ trên người rồi rón rén tiến xuống bờ suối, lần từng bước về chỗ 2 chị em.
Lần đầu nhìn thấy thanh niên khỏa thân, H’Tưng thấy ngại lắm, sờ sợ nhưng cũng thinh thích. Rồi H’Tưng quay sang ghé sát tai chị H’Lôn hỏi nhỏ:

- Chị ơi, sao cái đuôi của thằng H’Cu lại mọc ở đằng trước chị nhỉ!

- Không phải đuôi đâu, là kèn đấy.

- Kèn á? Nhưng em thấy cái kèn mà thanh niên hay thổi ở lễ hội của bản nó khác mà, hình như nó làm bằng nứa ghép vào nhau cơ.

- Đấy là kèn để cho bọn thanh niên bản thổi, còn kèn này là để chị em mình thổi.

- Thế chị có biết thổi không?

- Em hỏi loại nào? Loại bằng nứa hay loại như của thằng H’Cu?

- Của thằng H’Cu ấy.

- Biết chứ, lần nào đi chợ tình Sapa chị cũng thổi mà, nếu không thì đi chợ làm cái zề!

- Thế âm thanh của nó nghe thế nào chị? Có hay bằng kèn nứa không?

- Âm thanh thì nó không giống nhau em ạ. Mỗi cái kêu một kiểu. Trong những cái chị đã thổi thì có cái kêu “Ư…Ư…Ư”, có cái lại kêu “Ầu zét…ầu zét…”, có cái thì chẳng kêu gì, cứ câm như hến. Nhưng nếu đã đam mê và yêu thích loại kèn này thì sẽ thấy được rằng chính sự đa dạng về âm thanh của nó lại là một yếu tố gây nghiện cho người thổi.

- Hi, nghe chị nói em thấy tò mò quá…

- Thích rồi hả? Để tí chị mượn của thằng H’Cu cho em thổi thử nhé.

Lúc này, H’Cu đã đứng ngay bên cạnh 2 chị em. Hắn vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì đang diễn ra nên cứ đừng ngẩn tò te chả biết phải làm gì. Thấy vậy, H’Lôn lại giục:

- Nhìn mãi chưa chán hay sao mà còn đứng đó? Lại đây tắm cho tao nhanh lên.

Nghe vậy, H’Cu mới bẽn lẽn lại gần:

- Vâng, chị quay lưng đây em kỳ cho.

- Khỏi, lưng tao vừa kì xong rồi, giờ còn phần phía trước với lại phần bên dưới là chưa kỳ, mày kì cho tao đi.

Thằng H’Cu thì lúc này ngoan ngoãn như con Milu, bảo sao làm vậy. Đương nhiên, cả việc H’Lôn hỏi mượn kèn của nó để hai chị em thổi thử nó cũng đâu dám từ chối. Thế là từ đó, cứ chiều chiều, cả 3 lại hẹn nhau ra suối tắm. Tiếng té nước, tiếng cười đùa, và đặc biệt là tiếng kèn của H’Cu cứ vang động cả núi rừng.

Nhưng chuỗi ngày sung sướng ấy chỉ kéo dài có hơn nửa tháng cho đến một chiều, như thường lệ, hai chị em lại rủ nhau ra suối để tắm cùng H’Cu. Đợi mãi mà chẳng thấy H’Cu đâu, 2 chị em bực mình và sốt ruột quá mới lặn lội đến tận nhà thằng H’Cu ở đầu bản để lôi nó đi tắm. Tới nhà thì không có H’Cu, chỉ có mẹ nó là bà H’Bươm ở nhà.

- Bác ơi, H’Cu đi đâu mà hôm nay không ra suối tắm hả bác?

- Nó bị suy nhược cơ thể nặng, đang hôn mê, phải đưa xuống tít tận trạm y tế huyện để truyền nước và tiêm thuốc. Khổ, đang mê man, ăn uống thì không ăn được mà cứ luôn mồm đòi ra suối tắm. Chả biết ở suối có cái quái gì mà hôm nào cũng thấy háo hức đi từ sớm, lúc về thì thấy người ngợm bơ phờ, mặt mày ủ rũ, tay chân rã rời chẳng nói nên lời.

Nghe vậy, H’Tưng và H’Lôn lủi thủi quay về, không ai nói với ai nhưng cả 2 chị em đều hiểu nguyên nhân vì sao thằng H’Cu lại nguy kịch như vậy. Một sự trống trải, thiếu vắng và hụt hẫng dâng lên cồn cào trong lòng 2 thiếu nữ H’Mông.
Kể từ sau hôm đó, 2 chị em vẫn rủ nhau đi tắm nhưng không khí trong buổi tắm thì rất nặng nề và u ám. Vừa tắm, hai người vừa nhìn ngó để ý khắp các bụi cây bên bờ xem có thằng nào đang thập thò rình trộm không, nhưng càng ngóng càng thất vọng, chằng có thằng đíu nào cả, chỉ có tiếng chút chít của những con chuột chù đang đuổi nhau, tiếng eng éc của bầy chim lợn bay về núi nghe thật thê lương giữa rừng chiều ảm đạm. Buồn quá đi thôi.

Ở đời này, cái gì cũng đều có giới hạn của nó, và tình yêu âm nhạc cũng vậy. Khi mà cái khao khát được thổi kèn hừng hực dâng trong cuống họng, khi mà cả trong mơ những tiếng kèn ma mị vẫn hiện về ám ảnh thì 2 chị em không còn chịu đựng thêm được nữa. Họ bàn nhau và đi đến quyết định: Phải đi chợ tình Sapa thôi.
Nhưng làm sao để thuyết phục mẹ cho H’Tưng đi chợ thì là cả một vấn đề nan giải.

- Mẹ ơi, thứ 7 này có chợ tình Sapa dưới thị trấn, mẹ cho con đi nhé.

- Cái hàng họ của con đã ăn thua gì đâu mà cứ đòi đi.

- Nhưng con thích đi, mẹ mà còn ngăn cản con nữa thì con sẽ bỏ bản làng xuống dưới xuôi.

- Mày xuống đó làm gì?

- Con xuống đi theo Bà Tưng, đi biểu diễn nghệ thuật.

- Mày chưa biết là Bà Tưng đã bị Bộ Văn Hóa cấm biểu diễn trên toàn quốc rồi à? Với lại Bà Tưng thì diễn cái éo gì, đi show vếu thì có, mà vếu mày thì mới bằng quả dâu thì show cái gì? Show xương sườn à?

- Kệ, mẹ không cho đi con sẽ trốn bằng được.

- Thôi được. Con đã quyết tâm vậy thì mẹ biết là mẹ không thể cản con nữa. Cũng như con chim khi đủ lông đủ cánh nó sẽ phải bay đi tìm niềm vui, tìm hạnh phúc cho mình, đó là lẽ thường. Nhưng cái mẹ lo đó là con vẫn chưa đủ lông lắm, mới chỉ hơi lún phún thôi, nên bay sớm sẽ dễ bị ngã đau. Con phải ghi nhớ thật kỹ những lời mẹ dặn sau đây thì cái bụng mẹ mới yên tâm để con đi được.

- Dạ vâng. Mẹ cứ dặn, con xin nghe ạ.

- Thứ nhất, mang ngô khoai sắn ở nhà đi để ăn, xuống chợ không ăn uống bất kì thứ gì của người lạ.

- Sao lại thế hả mẹ?

- Thì đây, tấm gương to tướng đang ngồi trước mặt mày đây. Hồi bằng tuổi mày, mẹ cũng nứng lên đòi đi chợ bằng được, có thẳng nó mời ăn chuối thế là cũng xơi, chả biết trong chuối nó bỏ cái thuốc gì mà ăn vào người nó cứ hừng hực hừng hực lên, hưng phấn kinh khủng, xong về có chửa mày luôn.

- Dạ vâng, con nhớ rồi. Còn gì nữa không mẹ?

- Xuống chợ, nếu là thanh niên dân tộc ở bản, ở mấy vùng quanh đây bắt chuyện thì hãy cho làm quen, vì đó là thanh niên nghiêm túc, còn nếu là mấy anh thanh niên người Kinh thì phải tránh xa. Hiểu chưa?

- Thanh niên người Kinh thì sao ạ?

- Mấy anh thanh niên người Kinh không nghiêm túc. Họ dê cụ lắm, hầu như toàn là những anh mất dạy, sở khanh. Các anh ấy đều là nông dân trà trộn vào chợ để đi chăn rau dân tộc. Nhìn thấy mấy tên đó là phải chạy ngay.

- Sao mẹ có ác cảm với mấy anh ấy thế?

- Thì đó, bố mày cũng là một thanh niên nghiêm túc người Kinh đấy. Cho mẹ mày ăn chuối xong rồi lượn luôn, giờ éo biết còn sống hay chết vì AIDS rồi.

- Vâng, vậy con xin nghe lời mẹ.

- Còn nữa, con cầm lấy chỗ tiền này, xuống chợ, tìm mua cho mẹ cái kèn nhé.

- Kèn thì cần gì phải mua xuống chợ mới mua được hả mẹ. Nhà cụ H’Buôi ở giữa bản có làm và bán rất nhiều mà.

- Không. Đấy là kèn để thanh niên bản thổi, còn loại kèn mẹ nhờ con mua là kèn cho chị em phụ nữ thổi cơ.

- Nhưng kèn đó nó dính chặt trên người mà, ai bán cho mình chứ?

- À, không, ý mẹ là kèn giả, kèn đồ chơi, sếc-toi ý. Cứ ra chợ hỏi sẽ có, bọn hàng rong nó bán đầy mà.

- Dạ vâng ạ. Thế thôi, xin phép mẹ con đi ngủ đây, mai còn dậy đi chợ sớm.

Bình thường, nếu không bị mẹ gọi dậy sớm đi bẻ ngô thì H’Tưng có một thú vui tao nhã đó là ngủ nướng. Cô cứ nằm ễnh ngực trên giường mà ngủ mặc cho mặt trời đã leo lên tới đỉnh núi, mặc cho đám chim chóc đi đã đi kiếm ăn hót ầm ĩ ngoài rừng. Ấy vậy mà sáng nay, H’Tưng đã lọ mọ dậy từ 5h, khi mà không gian vẫn lặng như tờ, khi mà đỉnh núi trước nhà vẫn mờ mờ trong sương sớm. Thấy H’Tưng lục đục dưới bếp lục cơm nguội ăn, mẹ H’Tưng hỏi vọng ra với giọng ngái ngủ:

- Sao không ngủ thêm chút nữa, dậy làm gì sớm thế con?

- Dậy sớm tốt cho sức khỏe mẹ à, được hít thở không khí trong lành, tinh thần sảng khoái. Dậy muộn dễ béo phì, tiểu đường, tăng huyết áp và các bệnh về tim mạch.

H’Tưng ra vại nước đánh răng rửa mặt, xong ra gốc cây phi lao sau nhà đi vệ sinh cho nhẹ bụng để chuẩn bị lên đường. Khoác các túi vải trên vai, H’Tưng bước đi thoăn thoắt trên con đường nhỏ, nhanh như con chim cắt và nhẹ nhàng như con thỏ. Tới điểm hẹn, đã thấy chị H’Lôn đợi sẵn.

- Cũng đúng hẹn gớm nhỉ. Đêm qua ngủ ngon không em?

- Ngủ sao được hả chị! Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh cái kèn lại nhảy múa trong đầu, rồi âm thanh của cái kèn lại rên rỉ bên tai. Thôi, mình đi cho sớm chị.

Vì chợ khá xa nên hai chị em phải đi từ gà gáy, vượt qua bao đường đèo núi, từ sáng sớm đến tận chiều muộn mới tới nơi. Đó cũng là thời điểm phiên chợ tình Sapa bắt đầu. Hai người sẽ chơi ở chợ hết đêm rồi sáng hôm sau mới về bản.
Đúng là đến chợ không khí rộn ràng, náo nhiệt hẳn lên. Chọn một phiến đá bằng phẳng ở ngay trung tâm chợ, hai chị em lấy đồ ra ăn uống, cũng là tranh thủ nghỉ ngơi sau quãng đường dài để có sức tối nay còn kèn sáo. Vừa ngồi gặm khoai lang, H’Tưng vừa ngắm nhìn quang cảnh nhộn nhịp, lung linh. Từng đám trai bản tụ tập múa kèn tỏ tình, show hàng để gọi gái đến. Mấy cô bé dân tộc mặc váy, cầm ô nhảy múa quanh đám thợ kèn. Vài nhóm du khách tò mò chăm chú thưởng thức những điệu múa, điệu kèn đặc sắc, rồi thích thú lôi máy ảnh ra chụp phành phạch. Từng đôi trai gái váy áo sặc sỡ lượn qua lượn lại. Có đôi thì mới đang trong giai đoạn làm quen, còn ngượng ngùng e ấp, ngồi cách xa nhau cả mét. Có đôi thì đã đến giai đoạn nắm tay nắm chân, quờ quạng lung tung. Rồi thỉnh thoảng lại thấy có đôi vội vàng, hấp tấp kéo nhau về chỗ cái đồi cây tối om ngay cạnh đấy. Thấy thế, H’Tưng tò mò hỏi chị:

- Chị ơi, sao chúng nó cứ kéo nhau lên đồi kia làm gì thế?

- À, đó là sân khấu để biểu diễn hòa tấu sắc-sô-phôn đấy em.

- Lát mình qua xem nhé chị!

- Khỏi xem, mình sẽ là nhạc công luôn.

Rồi hai chị em hòa vào dòng người cùng không khí tấp nập của phiên chợ tình. Mỗi bước đi là bao ánh mắt ngưỡng mộ, ham muốn và thèm khát của đám trai bản và cả những du khách dê cụ dõi theo hai thiếu nữ Mông xinh đẹp. Thấy vậy, H’Lôn ghé tai H’Tưng thì thầm:

- Thấy chưa. Thiếu gì kèn, vấn đề của mình là chọn kèn nào ngon và xịn thôi. Lên chợ này em sẽ thấy, kèn của thằng H’Cu bản mình chỉ giống như quả susu đặt bên cái xe lu. Đi một ngày đàng gặp toàn hàng to, các cụ dạy cấm có sai.

Qua chỗ gian hàng bày bán mấy đồ lung tung, H’Tưng níu váy chị nói nhỏ:

- Chị ơi, mẹ em gửi tiền nhờ mua cho mẹ cái kèn giả. Chị em mình vào hỏi thử xem có không.

- Việc gì phải mua cho phí tiền, ở nhà chị có mấy cái, mai về chị đưa cho. Để tiền đấy tí chị em mình đi ăn lẩu nướng cho nó sướng.

- Không được. Mẹ em thích dùng kèn mới cơ. Kèn đã qua sử dụng bà chỉ nhìn phát biết luôn.

- Ừ, thế thì thử vào hỏi xem.

- Chú ơi, có bán kèn giả không chú?

- Có, hai cô mua hàng Tây hay hàng của Việt Nam?

- Dạ, Tây và Việt Nam khác nhau thế nào ạ?

- Tây to hơn, dài hơn, đen hơn, cong hơn, cứng hơn nhưng dễ gẫy. Hàng Việt nhỏ hơn, mềm hơn tí, nhưng dai và bền bỉ.

Nghe vậy, H’Lôn mới thì thầm trao đổi với H’Tưng:

- Mua cho mẹ em thì chị nghĩ chỉ cần hàng Việt Nam là vừa em nhỉ?

- Chị nhầm. Chị chưa được thấy tận mắt nên mới nghĩ thế thôi. Chú ơi, cho cháu hàng Tây size to nhất nhé.

- Ừ, hàng Tây mới về đây, có bản update mới cập nhật thêm nhiều tính năng hay lắm đấy cháu.

- Dạ, cập nhật gì hả chú?

- Đây, loại này có thể tùy chọn chế độ, cháu có thể chọn chế độ yên lặng, chế độ rung, chế độ ngoài trời phát loa ngoài âm thanh sống động như người thật. Ngoài ra còn có chế độ máy bay và chế độ đang họp. Bên cạnh đó, nó được tích hợp thêm một lỗ bên trên để đổ Neptune vào trong nữa.

Trong lúc H’Tưng và H’Lôn đang say sưa nghe ông bán hàng giới thiệu về các chức năng của kèn Tây thì từ phía sau, có ba thanh niên bản đang tiến lại. Mấy thằng này vừa ngồi uống rượu chuối hột ở quán thắng cố đầu chợ xong, người nồng nặc mùi rượu. Thấy hai thiếu nữ xinh đẹp, ngon lành quá, bọn chúng lập tức nhào tới:

- Hai em ơi, đi chơi với bọn anh đi, xinh thế này sao phải mua kèn giả, phí lắm. “Hàng thật thì vứt chỏng chơ, thế mà hàng giả lại vơ vào người”. Phí quá, phí quá…

Vừa nói, 3 thằng vừa áp sát từ ba phía, tay chân khua khoắng loạn xạ, thằng bóp trên, thằng rờ dưới khiến 2 chị em hoảng hốt không kịp phản ứng gì. Men rượu cùng với sự sợ hãi của 2 thiếu nữ trẻ giống như một liều do-ping càng làm cho bọn chúng thêm hưng phấn. Đúng lúc cả lũ chuẩn bị lao vào như hổ đói thì một cái dép tổ ong bay cái “Vèo!!!!!” đập phát trúng mồm một thằng, ngay sau đó là tiếng một thanh niên quát gằn giọng từ đằng sau:

- ĐKM bọn chó chết kia, tránh xa hai cô gái ra nếu không tao đấm phát chết luôn.

Nghe tiếng quát, ba thằng giật mình quay lại. Đó là một chàng trai tuấn tú, khôi ngô, vạm vỡ, cao khoảng 1m55, đầu đinh bổ ngôi giữa, đi chân đất, trên tay vẫn cầm một chiếc dép. Anh ấy mặc quần bò theo phong cách bò rách, từ gấu lên đến cạp quần nham nhở các vết sờn rách trông rất bụi bặm, nổi bật nhất là miếng rách to bằng cái bát ở giữa đũng quần nhìn rất sexy.
Ba thằng thấy vậy liền tiến về phía chàng trai. Thằng vừa bị ném dép vào mồm có vẻ cay cú nên hắn bước sát lại gần anh thanh niên trẻ, vênh mặt với vẻ thách thức:

- Mày vừa ném dép vào mặt tao à? Mày chán sống rồi hả? Mày có biết tao là ai không? Nói cho mày nghe, ở cái chợ này, không bố con thằng đéo nào sợ tao đâu.

- Ơ kìa đại ca, đại ca nói nhầm rồi.

- À nhầm, xin lỗi, ở cái chợ này, tao không sợ bố con thằng đéo nào đâu. Anh em, xông lên.

Vậy là cả ba thằng đồng loạt lao lên. Nhìn anh thanh niên nghiêm túc bị bọn lưu manh bao vây, hai chị em vô cùng lo lắng, bởi bọn chúng đông hơn và rất hung hãn. Thế nhưng chàng thanh niên chỉ lách nhẹ người, vung cái tay cầm dép lên và nghe 3 tiếng “Bốp”, “Bốp”, “Bốp”.Tức thì ba thằng ngã lăn ra ba hướng và thằng nào cũng lấy tay bịt mồm. Hóa ra, bọn chúng mỗi thằng vừa được ăn một dép của chàng thanh niên trẻ. Chúng sợ sệt nhìn nhau:

- Đại ca ơi, nó ra đòn nhanh quá đại ca ạ. Em không kịp nhìn thấy nó dùng chiêu thức gì, chỉ thấy có cái dép vả vào mồm thôi.

- Hình như dép có tẩm độc đại ca ạ. Em thấy có mùi rất khó chịu.

- Ừ, tao cũng thấy thế. Không biết đây là loại độc dược gì mà mùi ghê vkl.

Lo sợ vì bị dính độc, chúng liền hỏi chàng trai:

- Ê, thằng tiểu nhân kia, mày chơi xấu à? Mày dùng độc dược gì tẩm vào dép vậy?

Chàng hiệp sĩ lạnh lùng đáp:

- Bọn mày ngu vừa thôi, nếu là độc dược thì tao chết trước vì tao đi dép suốt sáng đến giờ.

- Vậy nó là CLGT?

- Là cứt chó. Tại lúc nãy tao vừa đi vừa ngắm gái nên dẵm mịa nó vào cứt chó, đang cầm dép định đi kiếm chỗ nào rửa thì gặp ngay bọn mày đang trêu gái, tiện tay ném phát trúng luôn.

- ĐKM, mày được lắm. Đợi bọn tao về rửa mồm súc miệng xong sẽ ra chiến đấu với mày tiếp. Về thôi anh em.

Vậy là ba thằng cum cúp kéo nhau về nhìn rất tội nghiệp. H’Tưng và chị lúc này cũng quên luôn cả việc mua kèn, cả hai lại gần chàng trai trẻ để hỏi han:

- Anh có sao không? Cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh ra tay nghĩa hiệp, chắc giờ này bọn nó đang thay nhau dày vò thân xác hai chị em em trên đồi rồi.

- Anh không sao. Thấy chuyện bất bình, mình là đại trượng phu đương nhiên phải ra tay giúp đỡ rồi, hai em đừng bận tâm.

- Anh đi chợ tình à? Sao đi có một mình? - H’Tưng hỏi với vẻ rất quan tâm.

- Ừ, anh có ai đâu mà chả đi một mình, anh xuống chợ hi vọng gặp được người con gái thương anh mà.

Nghe vậy, H’Lôn cười và nói:

- Vậy thì em nhờ anh đưa em gái em đi chợ cùng anh nhé. Nó cũng đi tìm người thương đấy.

Nói rồi H’Lôn ghé sát tai H’Tưng thì thầm:

- Chị thấy mày có vẻ kết thằng này. Vậy chị nhường cho mày. Đi vui vẻ nhé. Mày đúng là có con mắt tinh tường, nhìn thằng này là biết kèn nó ngon rồi. Thế nhé. Sáng mai hẹn tại cổng chợ rồi về. Chị cũng đi kiếm kèn đây.

Rồi H’Lôn chạy vụt đi, hòa vào đám đông thanh niên bản đang thổi kèn ầm ĩ một góc chợ, mặc cho H’Tưng và chàng trai mới quen đứng đó ngượng ngùng. Cái anh thanh niên này đến lạ. Lúc oánh nhau thì rõ ngang tàn và mạnh mẽ, giờ đứng trước gái đẹp thì lại cứ lúng ta lúng túng, miệng câm như hến chả nói được câu gì.

- Giờ mình đi dạo quanh chợ anh nhé? - H’Tưng đành mở lời trước rồi nhìn thẳng vào mắt chàng trai đầy âu yếm.

- Ừ, vậy cũng được.

Chẳng hiểu sao lúc này H’Tưng lại mạnh mẽ và chủ động đến thế. Cô toan bước đi thì anh chàng lại ngập ngừng:

- Đợi, đợi anh tí đã.

- Có chuyện gì thế anh?

- Anh đi rửa đôi dép đã. Toàn cứt chó thế này, mùi bốc lên kinh lắm.

Sau khi rửa sạch cứt chó ở dép, chàng hiệp sĩ và H’Tưng cùng nhau chầm chậm sánh bước dạo quanh chợ. Giữa khung cảnh đêm huyền ảo của chợ tình Sapa, bên cạnh một chàng thanh niên hào hiệp, nghiêm túc và dũng cảm, H’Tưng thấy một cảm giác rất lạ đang xâm chiếm tâm hồn mình. Nó có cái gì đó phê phê, tê tê, xen lẫn chút bâng khuâng, lâng lâng, lại thêm cả nao nao, cồn cào, hối hả và xối xả, tóm lại là rất khó diễn tả.

- Anh tên gì? Nhìn anh thì chắc không phải là người dân tộc ở mấy vùng quanh đây đúng không? – H’Tưng hỏi chàng trai với giọng rất ngọt ngào.

- Anh là H’Căc. Anh cũng là người H’Mông mà, chỉ có điều anh đi du học từ bé nên không còn giữ được những nét của bản làng nữa.

- Thế ạ. Anh du học trường nào?

- Anh học ở Đại học Oldtrafford, thuộc thành phố Manchester United.

- Hi, anh H’Căc giỏi thật đấy. Thi vào trường đó chắc khó lắm anh nhỉ?

- Anh cũng không biết, vì đã thi bao giờ đâu. Anh đi học theo dạng cử tuyển. Ông trưởng bản cử đi học để mang cái chữ về truyền lại cho bà con trong bản.

- Vậy đợt này anh về nước là để truyền lại kiến thức cho bà con hả?

- Biết cái chữ mẹ nào đâu mà truyền hả em. Thầy giáo toàn giảng bằng tiếng Anh, không có ông nào nói được tiếng H’Mông cả nên nghe giảng chẳng hiểu gì, toàn ngủ gật.

- Thế sang đó mọi người vẫn gọi anh là H’Căc à?

- Không. Gọi bằng tên nước ngoài chứ

- Gọi là gì?

- Là H’Penis, phiên âm sát nghĩa luôn.

Hai người vẫn chầm chậm rảo bước. Họ nói chuyện ngày càng vui vẻ, sôi nổi và tâm đầu ý hợp. Sương đã xuống nhiều hơn, trời se se lạnh, cái không khí này khiến cho con người ta càng muốn xích lại gần nhau. Hai người đi bên nhau rất gần, gần đến nỗi đôi lúc H’Tưng cảm nhận được bờ vai vững chãi và bắp tay săn chắc của H’Căc đã chạm vào vai mình. Mỗi lần như thế, người H’Tưng lại run lên, rộn ràng, nao nao, tê tê, cảm giác rất là phê. Có lẽ vì phê quá hay sao mà H’Tưng đánh liều ghé sát vào tai H’Căc thì thầm:

- Anh có muốn nắm tay em không? Vừa nắm tay, vừa đi dạo sẽ lãng mạn hơn nhiều đó anh.

- Có, anh muốn lắm! Nhưng mà…

- Nhưng sao? Em cho phép mà, còn ngại gì nữa…

- Nhưng mà tay anh vừa rửa dép xong, vẫn toàn mùi cứt chó. Anh sợ…

- Không sao mà. Nếu đã yêu nhau thật lòng thì cứt chó cũng có ý nghĩa gì đâu anh.

Vậy là cả hai như đôi uyên ương đắm say trong tình yêu ngất ngây. Màn đêm dịu dàng, ánh đèn mơ màng quyện với những tiếng khèn tình yêu réo rắt như khiến họ lạc vào trong thiên đường tình ái đầy đam mê, khao khát. Chắc cũng vì phê quá nên H’Tưng không để ý đường, nàng vấp cmn chân vào cái rễ cây rồi ngã chúi đầu xuống. Thật may là H’Căc đi bên cạnh đã phản xạ rất nhanh, một tay ôm ngực, một tay bóp mông đỡ được H’Tưng lại, tránh cho nàng một cú ngã đau đớn. Nhưng cú ngã này cũng đã vô tình khiến cho H’Căc ôm chặt H’Tưng trong vòng tay, và 2 tay đều đặt ở những vị trí vô cùng trọng yếu. Rồi H’Căc thì thầm:

- Em có đau không?

- Anh hỏi chỗ nào?

- Chân ý.

- Có, chân hơi đau tí, nhưng một số chỗ khác thì thích lắm.

- Ừ, đường ở đây gồ ghề, nguy hiểm, lại ồn ào, sương lại đang xuống, không tốt cho sức khỏe của em. Hay mình đi tìm chỗ nào yên tĩnh, bằng phẳng, ấm áp, và chỉ có hai đứa mình thôi, được không em. Vào đó tha hồ tâm sự, không sợ vấp ngã, em nhé?

- Để tí nữa đi anh. Giờ em thấy đói quá, muốn đi ăn. Anh đưa em vào quán lẩu hải sản kia nhé?

- Ăn lẩu ở đây không tốt đâu em. Toàn thực phẩm nhập lậu từ Trung Quốc để lâu ngày mốc meo, bốc mùi, khi ăn mình lại không nhúng chín kỹ, nguy cơ tiêu chảy là rất cao. Anh không thể để em ăn linh tinh, ảnh hưởng sức khỏe được.

- Thế thì ra chỗ đầu dốc kia ăn dê nướng nhé? Dê rừng tươi vừa thịt chiều nay xong mà.

- Em thông cảm, anh đang bị bệnh gút, giờ các khớp chân đi lại vẫn thấy đau, phải kiêng ăn thịt dê em ạ. Ăn vào bệnh nặng hơn thì chết.

- Thế anh ăn được cái gì?

- Mình ra kia ăn ngô luộc nhé? Làm mỗi đứa một bắp rồi đi tìm chỗ nào ấm áp tâm sự luôn.

- Ok anh. Anh thích ăn gì cũng được, hôm nay em sẽ mời anh để cảm ơn anh đã cứu em.

- Hả? Em nói cái gì? Em mời?

- Dạ vâng.

- Sao không nói sớm. Từ từ đã…

- Sao thế anh?

- Tự nhiên anh thấy các khớp chân đỡ đau hẳn, đi lại bình thường rồi, không còn cảm giác đau nhức khó chịu nữa. Như thế có nghĩa là anh có thể ăn dê nướng được rồi. Ta đi ăn dê thôi em. Anh đói quá.

Sau khi ăn dê no nê, H’Tưng và H’Căc kéo nhau đi thuê một phòng rất yên tĩnh, bằng phẳng, và ấm áp để hưởng trọn vẹn tình yêu trong sáng. Cái phòng đó chỉ yên tĩnh và bằng phẳng trước khi họ vào thôi, còn kể từ khi cả hai vào phòng rồi thì nó rất mất trật tự bởi những âm thanh ự ự hự hự. Cái ga giường bằng phẳng cũng không còn mà thay vào đó là sự nhăn nhúm, loang lổ, nhìn rất chi là khổ…

***

Ánh mặt trời chiếu chói chang, tiếng chim lợn hót vang ngoài cửa sổ báo hiệu một ngày mới đã tới. H”Tưng uể oải thức dậy và ra khỏi giường, định tìm quần áo lót mặc vào nhưng nhìn quanh chỉ thấy la liệt chăn ga gối, dép guốc, quần áo, dây lưng tung tóe mỗi chỗ một thứ, không biết đêm qua lúc hưng phấn ông H’Căc này ông ấy quăng quần áo lót của mình vào góc nào nào nữa. Thôi kệ. Lát nữa tìm sau vậy. Rồi H’Tưng cứ để vậy tiến lại cửa sổ ngắm những ánh nắng lung linh chiếu linh tinh qua vòm lá xinh xinh. Bất chợt, một vòng tay ấm áp từ phía sau ôm lấy H’Tưng:

- Em yêu dậy sớm thế?

- Em phải về rồi kẻo chị H’Lôn đợi, mẹ ở nhà cũng mong em nữa.

- Thế khi nào mình gặp lại hả em?

- Tuần sau. Tuần sau em lại đi chợ. Hôm đó anh nhớ đến sớm đấy nhé, mình ăn uống qua quýt rồi vào thuê phòng luôn cho nhanh, chứ đừng như tối qua, đi dạo vớ va vớ vẩn, mất thời gian lại mệt người.

- Ok em. Giờ anh ra ngoài mua xôi cho em ăn sáng nhé? Chứ em đi đường xa, nhịn đói mà về thì không tốt cho sức khỏe. Đợi anh tí nhé, anh mua sẽ về ngay.

- Hi. Anh thật chu đáo. Cảm ơn anh yêu.

Còn lại một mình trên phòng, H’Tưng cứ tủm tỉm cười vì hạnh phúcm thầm đội ơn Giàng và God đã cho cho cô gặp được người đàn ông tốt.
…10 phút…30 phút, rồi 1 tiếng đồng hồ trôi qua, H’Căc vẫn chưa trở lại. H’Tưng thấy trong lòng bất an, nóng ran như lửa đốt, có cái gì đó không ổn. Cô vội vàng mặc quần áo rồi xách cái túi chạy xuống bàn lễ tân.

- Anh ơi, cho em hỏi chút, anh có thấy anh H’Căc đi mua xôi về chưa ạ?

- H’Căc nào?

- Dạ, H’Căc du học sinh, có tên nước ngoài là H’Penis đấy ạ. Cái anh mà tối qua thuê phòng 609 đấy ạ. Anh ấy đi mua xôi hơn tiếng đồng hồ rồi chưa về.

- À, thằng đó là H’Tôm.

- Không phải, anh ấy bảo anh ấy là H’Căc.

- H’Căc cái ccc. Nó là thằng H’Tôm dặt dẹo từ voz lên đây, chuyên đi lừa tình, xếp hình rồi ăn cắp tiền trốn đi một mình. Tuần nào nó chả lừa và đưa một vài con vào đây. Thôi, thanh toán tiền phòng đi em.

- Dạ, hết bao nhiêu anh?

- Tiền phòng 200k, 8 cái Ba Con Sói là 40k, cộng hai chai Neptune, tổng là 300k.

- Nhưng anh ơi, thằng H’Tôm nó lấy hết tiền của em rồi. Anh giúp em với…

- Đấy là việc của em, không liên quan đến anh. Thế tối qua, trong lúc ự ự hự hự, em có gọi anh lên giúp không?

Lúc này, H’Tưng tuyệt vọng và lo lắng thực sự vì không biết lấy tiền đâu ra. Tiền mẹ gửi mua kèn giả cũng bị thằng H’Tôm lấy hết, về không có kèn thì mẹ giết chết. Cũng may, đúng lúc đó thì H’Lôn xuất hiện. H’Lôn đợi H’Tưng lâu quá không thấy đến điểm hẹn, biết có chuyện chẳng lành nên đã đi tìm khắp các nhà nghỉ. H’Lôn trả tiền phòng cho H’Tưng rồi hai chị em quay về. Suốt quãng đường về, H’Tưng khóc ròng. Mỗi bước đi là một lần H’Tưng nấc lên nghẹn ngào vì chua xót và ê chề quá. Thấy em như vậy, H’Lôn cũng không cầm được nước mắt. Cô ôm chặt H’Tưng vào lòng rồi vỗ về an ủi:

- Thôi đừng khóc nữa em. Coi như một bài học, đời còn nhiều đàn ông tốt mà. Tiền nợ chị thì không phải lo, lúc nào có trả chị cũng được. Thôi nín đi em…

- Huhu. Em khóc không phải vì chuyện đó…

- Vậy khóc vì cái gì?

- Em với anh H’Tôm đã hẹn tuần sau sẽ đi chợ sớm để gặp nhau tiếp, nhưng giờ chuyện đã như thế này rồi, không biết anh ấy có đến nữa không. Anh ấy mà không đến thì em biết làm sao được hả chị? Em phát điên lên mất thôi. HU…HU…HU….

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG