Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

viết cho em, về cách mạng

Mấy hôm nay anh thấy trên mạng có một phong trào rất thú vị tên là “Tôi Không Thích”, một phong trào mà nếu cho anh quay ngược thời gian khoảng 3 năm, kiểu gì anh cũng tham gia vẽ vời cổ động khí thế. Tuy nhiên, với tư cách là người vừa đi qua giai đoạn ấy, anh muốn viết cho em mấy dòng.
Trước tiên và trên hết, anh cần em hiểu rõ rằng những gì anh sắp viết ra đây không phải là để chống lại hay ngăn cản điều em đang làm. Em hãy cứ làm điều em muốn, cứ bày tỏ điều em cho là phải, cứ quan tâm điều em thấy cần phải quan tâm. Nếu em đọc blog của anh, em hẳn đã biết rằng anh ủng hộ hoàn toàn quyền tự do hành động của em. Những điều dưới đây, hơn bất kỳ lúc nào khác, ngay khi em đang hừng hực khí thế này, sẽ giúp em chậm lại một chút, suy nghĩ sâu hơn một chút, trước khi tiếp tục. Điều này tự nó không bao giờ là lãng phí, phải không?
Em thương,
Quan tâm đến chính trị và bị nó cuốn đi là hai việc hoàn toàn khác nhau. Chính trị, xét cho cùng, là vòng xoáy của quyền lực / quyền lợi vô cùng tàn nhẫn, u mê và không lối thoát. Nếu em thực sự đủ hiểu biết và trưởng thành, em sẽ tự biết cách rời xa nó, vì một điều căn bản hiển nhiên: Chúng ta không thể giải quyết vấn đề bằng chính tâm trí đã tạo ra vấn đề đó. “We can’t solve problems by using the same kind of thinking we used when we created them.” (Einstein).
Nếu các em đọc kỹ các bài viết của nhau, từ cả trái lẫn phải, cả trong lẫn ngoài, và nhìn sâu xuống bên dưới, em sẽ thấy chúng giống nhau vô cùng, và giống y chang các bậc cha ông chúng ta hồi họ còn trẻ. Cùng một lòng nhiệt huyết, cùng một sự hung hăng, cùng một thái độ “cách mạng”. Nhưng những điều ấy khó lòng tạo nên thay đổi thực sự, bởi vì không ai trong các em đang “cách mạng” bản thân mình. Em đòi thay đổi thế giới, trong khi không thực sự biết sẽ thay đổi nó bằng gì, việc này chắc chắn sẽ dẫn đến đau khổ cho em và cho người khác, dù em thất bại hay thành công.
Hãy để ý đến năng lượng, bởi mọi thứ đều là năng lượng. Em đang tức giận, và em có quyền được tức giận. Thậm chí anh nghĩ mỗi người trẻ đều nên có một giai đoạn tức giận, bởi vì nếu em không tức giận một tí nào suốt tuổi trẻ, thì khả năng em già quá nhanh hoặc chết não là rất lớn. Nhưng nỗi tức giận của em đang tạo ra loại năng lượng gì? Nó ảnh hưởng như thế nào đến người khác? Nó đang lan truyền đi như thế nào? Nếu nó làm tăng hận thù, tăng đấu tranh, tăng nỗi uất ức, anh khuyên em nên cẩn trọng. Lịch sử chúng ta đã chứng minh điều này: chưa từng có cuộc cách mạng nào được nuôi dưỡng bằng lòng hận thù, uất ức mà lại đem đến một cuộc sống tươi đẹp lâu bền. Nó chỉ tạo tiếp thêm hận thù uất ức, và tự nó lại tiếp tục phá huỷ chính mình.
Chúng ta nếu có cần một cuộc cách mạng, thì đó là cuộc cách mạng bên trong. Cuộc cách mạng trong đó thay vì than vãn nhà quá nhiều rác, chúng ta bắt tay vào dọn dẹp. Thay vì nguyền rủa lũ vô đạo đức, chúng ta tự mình sống tử tế. Thay vì nghiến răng chửi bọn ngu dốt, chúng ta học để hiểu biết hơn, bao dung hơn, bản lĩnh hơn. Tất cả bắt đầu từ chính mình, không cần so sánh với ai, nhìn vào ai, trông chờ ai đánh giá. Đó mới là cuộc cách mạng mà em cần.
Thương em,

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG