Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 11): VIẾT CHO KẺ VÔ HÌNH VĨ ĐẠI

Mọi vị thần đích thực đều giữ hình dáng của bầu trời.
Như khí trời, thần sống bên trên, bên cạnh, và bên trong nhân loại.
Như khí trời, thần thổi sự sống cho thân xác con người, làm họ cao hơn gỗ đá.
Như khí trời, thần trong suốt trong mắt nhân gian.
Trong các tổ ấm, tàu xe, trường lớp và công sở, bầu trời là một cư dân vô hình. Đa số con người quá bận rộn để nhìn thấy nó. Họ chỉ nhìn những vật nhỏ bé ngang tầm mắt mình, như bữa tối ở nhà, bóng mình trong gương, hay áo quần bước đi trong phố hẹp. Chỉ một ít người, vào một ít lúc, khi lơ đễnh khỏi mưu sinh động vật, sẽ ngước nhìn lên.
Thiểu số này đói những vì sao hơn bữa tối ở nhà, gặp bóng mình trong ánh trăng bạc nhiều hơn trên mặt gương của miệng lưỡi thế gian, và thích hẹn hò với gió hoàng hôn hơn những áo quần di động.
Thiểu số này nhớ mình cao hơn đất đá, và biết mình có mảnh trời nhỏ trên cánh phổi căng.
Đó là thiểu số nhìn thấy hình dáng của các vị thần.
Họ không phải kẻ hưởng đặc ân, họ là bạn thân của sự sống.
* * *
Khi một vị thần tìm kiếm sự hữu hình trong chốn nhân gian, y đánh mất hình dáng của bầu trời, vì trở nên một thứ khói xỉn.
Y co lại thành bữa tối ở nhà, cái bóng trong gương, hay áo quần bước đi trên phố.
Tạc tượng là cách nhanh nhất để giết chết một vị thần.
Đừng tự đóng đinh mình lên gỗ đá nhân gian, để mất đi kích thước khổng lồ của một kẻ vô hình vĩ đại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG