Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2015

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 9): PROMETHEUS

Hàng vạn năm nay, con người đóng vai những linh hồn nhỏ bé, yếu nhược và tầm thường, chẳng có số phận nào khác ngoài phủ phục dưới sự che chở, dắt mũi và thống trị của thần linh. Hàng vạn năm nay, đủ thứ quỉ thần vẫn yên vị trên những tầng trời dựng bằng nỗi sợ và đức tin, hai ảo tưởng thấp kém nhất của những linh hồn mà họ cho là thấp kém nhất. Nhưng qua rồi, thời đã đổi! Trong cuộc chuyển hóa vĩ đại mà chúng ta đang sống, con người sẽ phải học cách sống như thần thánh, và thần thánh sẽ phải học cách sống như con người, cho tới ngày hai giới biết làm bạn với nhau.
Tớ không nói đùa. Hãy nhìn thế giới hoang tàn mà chúng ta đã tặng nhau trong kỷ nguyên cũ. Trừ cái thiểu số cứng đầu chúng ta, ngay cả những linh hồn sinh động nhất một thời cũng đã bị tẩy não đến u mê, nay không khác gì những vật vô tri biết đi lại. Lúc này, đa số con người đang thỏa thuê và an phận trong lồng sắt - chẳng khác gì đàn lợn công nghiệp trong chuồng lợn, say cám lợn bí tỉ trước ngày vào lò mổ, coi những kẻ vỗ béo mình như bậc cứu thế, và gọi cái chuồng tù túng là hàng rào an ninh. Họ bóng bẩy, ngấy ngậy, đều chằn chặn, giống hệt nhau và dính chặt vào nhau, chẳng khác nào những cái xúc xích thịt người. Còn đa số bọn quỷ thần, bất kể hệ thống đức tin, thì chẳng khác gì những dây chuyền công nghiệp lạnh lùng đúc thịt người vào khuôn xúc xích. Không! Máy móc và chết chóc thế là quá đủ!
Từ hôm nay, chúng ta sẽ thánh hóa con người và nhân hóa các vị thánh!
Con Người - những cá thể còn giữ được một chút tính chất thiêng liêng của từ này - cần phải tự làm lại. Những thiên thần đi bộ ấy phải học cách lấy lại đôi cánh cổ xưa. Họ phải hiểu rằng không có thiên đường nào khác để an trú ngoài đôi cánh của chính họ - tức thời khắc sải rộng của linh hồn trên ngọn gió của lòng can đảm, trí tưởng tượng và tình yêu. Họ phải hiểu rằng không có bất cứ Thượng Đế nào, ngoài những linh hồn đầy say mê đang không ngừng sáng tạo thế giới. Họ phải hiểu rằng không có đức tin nào mang lại giải thoát, ngoài Tự Tin. Họ phải tự đứng dậy mà bảo vệ và bảo ban bản thân, trong một thế giới mà mọi quỷ thần đã tự chứng minh mình chỉ là kẻ ngốc.
Con Người tự có trong mình những phẩm chất linh thiêng và vĩ đại. Con Người sẽ từ giã số phận thiêu thân. Con Người sẽ tìm thấy chất men thần thánh trong chính mình. Đã đến lúc.
Và đã đến lúc các vị thần phải học. Hãy nhìn lại cuộc chiến của chúng ta. Chúng ta đang chống lại cái gì? Những tổng lãnh thiên thần và quân đoàn dạ xoa của tớ. Hệ thống phòng thủ bằng máy tính của Zeus, và bằng bệnh dịch của Maria. Bản sao của Thor, viên đá tình yêu của Cupid, hệ thống nhà thờ của Michael, cùng đủ thứ chủng loại, gia tộc mà chúng ta góp sức tạo thành. Và vô số các cựu thần linh, nhiều người trong số này từng là bạn của chúng ta, đã tự biến mình thành robot.
Thật ngu xuẩn. Trong hầu hết các kiếp sống, chúng ta vẫn tự cho mình là ánh sáng duy nhất của thế gian. Chúng ta coi con người là thấp kém, mà vẫn tự xưng là yêu thương con người. Chúng ta tự cho mình cái quyền và cái vinh quang của việc bảo vệ, răn dạy và thống trị những linh hồn khác. Nhưng linh hồn cần vỗ cánh bay, chứ không cần những cái chuồng công nghiệp. Chính những bức tường thành mà chúng ta xây dựng đã nuốt chửng dân chúng trước cả những đạo quân xâm lăng.
Và chúng cũng từng nuốt chúng ta. Đã nhiều lần, vì nỗi bất an, chúng ta cố biến mình và biến nhau thành những tạo vật trật tự và hoàn hảo tót vời, thứ chỉ có thể là robot. Ngày nay, những kẻ hoàn hảo xấu số ấy đang cố giết chúng ta, hòng biến thế giới thành một trại cải tạo hoàn hảo tới tẻ nhạt. Vậy mà các đấng sáng tạo vẫn tiếp tục đặt nơi nhau những kì vọng chỉ có thể được đáp ứng bằng tiện nghi máy móc.
Cứ thế, bằng sự tự mãn và tham lam, chúng ta tạo ra một thế giới hoang tàn kinh tởm. Rồi vẫn vì tham lam và tự mãn, chúng ta đổ lỗi cho kẻ khác, rồi tìm lối thoát cho bản thân mình bằng cách ở ẩn hoặc hủy diệt thế gian. Cứ thế, trừ phi chịu thay đổi, chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vòng quay kiến tạo và hủy diệt, khi những vị thần ngốc tới đáng thương hại cứ quì mọp trước sự hoàn hảo của máy móc, mà bỏ rơi thế giới bất toàn đầy chất người.
Hãy sống.
Đã đến lúc Con Người sống lại, bằng cuộc nổi dậy của đôi cánh, và các vị thần sống lại, bằng việc biết cảm thông. Thế giới mới đã mở ra không phải bằng cuộc chiến của những cỗ máy chết người, mà bằng sự đổi thay của những đấng sáng tạo đang sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG