Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2015

NHẬT KÝ PHÙ THỦY (Chương 6)



_ Này, sẽ ra sao nếu sớm mai thức dậy, tớ ngẩn ngơ nhận ra rằng cuộc chiến đằng đẵng này chỉ là một giấc mơ?
_ Theo ngôn ngữ của tâm lý học hiện đại, thì mỗi đêm, chúng ta lại thức dậy trong mơ, và nhận ra rằng nền hòa bình ban ngày chỉ là một giả định mà ta tạo ra để tự huyễn. Những xung đột tâm trí bên trong chúng ta là có thật, và sự hèn nhát khiến ta trốn chạy và phủ nhận chúng cũng có thật. Giấc mơ, trong thực tế, là một chiến trường có thật, nơi cuộc chiến giữa những dòng nội tâm đối kháng diễn ra. Theo cậu, đời sống ban ngày là cái gì khác, ngoài một trạng thái mơ màng ngu xuẩn, khi con mắt của chúng ta bị nỗi sợ chọc thủng - nặng tới mức ta phủ nhận hầu hết vũ trụ phong phú bên trong tâm mình? Vậy nên tự cổ chí kim, những ai dám sống giấc mơ của mình vẫn được xem là can đảm và sáng suốt.
"Cuộc chiến này có phải là một giấc mơ không?" - đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Về bản chất, "cuộc sống bình thường" vào ban ngày của cậu, với tất cả sự vô thức và lọc lừa hàm chứa trong nó, cũng chẳng khác gì một giấc mơ nối tiếp những giấc mơ ban đêm. Và có gì đảm bảo cuộc sống đó không chỉ là một giấc mơ trong một giấc mơ rất dài? Khi còn trong mơ, chúng ta không biết. Muốn biết, ta phải thức dậy. Và ta chỉ thức dậy khi đã sống hết mình và trọn vẹn mọi giấc mơ.
_ Nhưng chắc gì tớ đã có thật, đúng không nào? Trong Phật giáo, người ta dạy rằng mọi sự là trống rỗng, vô thường, và thế gian này chỉ là hư huyễn...
_ Nếu mọi sự chỉ là hư huyễn, thì Phật không có thật, Phật giáo không có thật và lời dạy cũng không có thật, nên đừng để chúng làm phiền não chúng ta. Và nếu cậu không có thật, thì những câu hỏi ngu xuẩn mà cậu đang đặt ra cũng không có thật nốt. Vì vậy, hãy dẹp sự lo lắng đi, và vui vẻ sống với những câu hỏi. Cậu thấy đấy, có những câu hỏi đủ ngu xuẩn để khiến tớ cười như điên. Chẳng hạn: "Nếu mọi thứ không có thật, thì lời khẳng định rằng mọi thứ không có thật liệu tự nó có thật không?... Nếu mọi thứ chỉ là ảo tưởng, thì khái niệm ảo tưởng, phải chăng, cũng chỉ là một ảo tưởng?...".
_ Okay, vậy liệu trong giấc mơ đáng sợ này, tớ có quyền chọn một cuộc sống bình thường không?
_ Thế nào là một cuộc sống bình thường? Đối với tớ, sống bình thường là sống không sợ hãi. Sống bình thường là chấp nhận toàn bộ thế giới bên trong và bên ngoài mình, rồi phản ứng với chúng một cách sòng phẳng và trọn vẹn. Giết những kẻ mình ghét, bảo vệ những người mình thích, và thoải mái khi ở một mình - đó là cuộc sống rất bình thường, và rất thật, mà tớ đang có hôm nay.
Cậu hãy sống một cuộc sống bình thường. Vứt hết những kỳ vọng ngu xuẩn của người khác đi, và sống theo cách làm cậu cảm thấy thoải mái nhất. Và hãy sống một cuộc sống thực. Quẳng mớ lí thuyết đó đi. Lí thuyết chỉ là cái ống đồng tẻ ngắt, nơi kẻ hèn nhát tìm đến để chạy trốn khỏi cuộc sống của mình. Quẳng nỗi sợ đi, mọi ảo ảnh đều sinh ra từ nó.
Và đây là cuộc sống thật. Ở đó, ngôi nhà thật được xây bằng bê tông cốt thép chứ không phải kẹo bông. Ở đó, sự thật mất lòng. Ở đó, người ta lớn lên nhờ ăn cơm, nhưng trưởng thành do ăn đấm. Đóa hồng trong giọt sương luôn đẹp và êm ái hơn giọt sương trong đóa hồng, nhưng chưa chắc có thật. Ở thế giới thật, cậu phải tự nếm gai nhọn để hiểu rõ cả hai.
Và ở thế giới thật, đang có một vấn đề.
Một người trong số chúng ta đã bị giết.
Thằng bé đó chưa hề có một chút ý niệm nào về cuộc chiến này, và cũng chưa từng gặp một người đồng loại. Nhưng nó đã là nạn nhân đầu tiên. Nó chọn cái chết trong thế giới thực để chạy trốn cuộc chiến trong giấc mơ của mình.
Trong cuộc chiến này, chỉ có một kẻ ngoài cuộc, là những xác chết.
Trong cuộc chiến này, đồng đội và sự hiểu biết là thứ sẽ bảo vệ chúng ta, thay vì khiến ta liên lụy.
Trong thế giới thực, đừng tách đàn khi chúng ta đang bị bầy sói bao vây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG