Tôi trở về Hà Nội trong những ngày nắng mưa thất thường. Những ngày ngắn ngủi của tháng Bảy trôi qua, kỳ nắng nóng mùa hè cũng sắp dứt.
Vừa mới đây thôi, chuyến đi xa đưa tôi đến vùng biên ải, những dải núi chạy dọc theo ranh giới giữa hai quốc gia. Một ngày, đứng chân trên đoạn đường sát cột mốc biên giới nhìn xuống, tôi thấy những nhà cửa, những con người vất vả làm lụng. Hai nơi mà như một. Đồng đội tôi có người vừa cười vừa nói: "Trước đây em tưởng bầu trời Việt Nam và bầu trời Trung Quốc khác nhau, nhưng hóa ra không phải. Tưởng chuồn chuồn Trung Quốc to hơn chuồn chuồn Việt Nam nữa...".
Vâng, em nói ngây thơ khiến mọi người cùng cười, nhưng em nói đúng, phải không? Bầu trời vẫn là bầu trời, không có bầu trời Việt Nam hay bầu trời Trung Quốc. Ấy vậy mà người ta đã phân chia bầu trời tươi đẹp ấy ra thành Nga, Mỹ, Anh, Pháp, Trung Quốc hay Việt Nam .v.v.. Người ta đã đặt cho bầu trời và mặt đất những cái tên. Người ta đã đặt lên đó những cái hộp rất lớn, treo những lá cờ, xây dựng những chính phủ, pháp luật, những đạo quân. Người ta truyền bá những tư tưởng, triết lý, tôn giáo, tín ngưỡng qua nhiều thế kỷ, nhiều năm tháng, vun đắp nên những nền văn hóa, những truyền thống, bản sắc. Và giờ đây con người nhìn nhau qua những "lăng kính" nọ kia, những nhãn hiệu, biểu tượng... Tôi đã nhìn biên giới của quốc gia như thế.
Bật tivi xem thời sự, tin đưa có những người chết hàng loạt vì bom đạn ở Tây Á, dịch bệnh ở Phi Châu, nội chiến ở Đông Âu. Tôi đã thấy con người thốt lên: "Ôi thật đáng sợ, may thay nước mình được yên ổn!". Tôi thấy con người khóc lóc than thở vì những người đồng bào chết trận, và hăm dọa hay thờ ơ trước những người tử nạn mang quốc tịch khác. Người ta có thể không buồn phiền vì hàng nghìn người đã chết, chỉ vì người đó không phải người Việt Nam, mà là người Trung Quốc, Thái Lan, Anh, Mỹ,... Người ta yêu nước, và vì thế họ có thể cầm vũ khí giết chết một con người khác cũng yêu nước, cũng khao khát có một giống nòi, một cội nguồn như họ.
Người ta đã tạo ra những ranh giới bằng lòng yêu nước. Lòng yêu nước mãnh liệt khiến cho mọi người tập hợp dưới cùng một màu cờ. Và thế giới có nhiều màu cờ như thế. Tôi thấy những ngọn cờ ấy tung bay, những người đứng dưới cờ thét vang sôi sục. Những màu cờ cuốn lấy nhau, giành giật nhau, vờn nhau từ năm này qua năm khác, trong suốt lịch sử loài người. Và cứ thế, con người bị cuốn theo, hòa bình giả tạo, giả vờ như thương yêu nhau, hợp tác với nhau hoặc tranh giành với nhau. Lòng yêu nước khiến cho một quốc gia gắn kết với nhau, và cũng khiến cho thế giới bị chia tách thành nhiều mảnh.
Tôi đứng trên mốc biên giới được người ta xây dựng. Gió lùa rối rít qua những mỏm đá. Khắp nơi đều là con người, nhưng đường biên kia đã xẻ đôi đất đai và trời biển. Nó chạy khắp thế giới này, chạy trong tâm trí của mỗi con người, sự phân tách, bạo lực, sợ hãi, tình yêu mơ hồ. Mỗi người đều bạo lực, sự bạo lực để sinh tồn, sự bạo lực của xã hội ngấm vào họ từ tuổi thơ. Ai cũng yêu những người thân thuộc sống quanh mình, yêu mảnh đất mình sinh ra, con đường đi hàng ngày, không gian mình hít thở. Nhưng họ đồng nhất tình yêu ấy với một nhãn hiệu, một biểu tượng, để rồi người ta sẵn sàng xông vào những cuộc chiến tranh - những cuộc giết người hàng loạt hợp pháp - giết những kẻ cũng đang thể hiện lòng yêu và tôn sùng quốc gia như họ. Thế giới vẫn vậy, con người như những con thú hoang dại trong rừng sâu, họ có thể văn minh, giàu có, đủ ăn đủ mặc, cư xử lịch thiệp... nhưng khi những ranh giới trong họ bị xâm phạm, con thú hoang lại gào lên. Họ muốn giết người.
Hàng tỷ người đã chết trong đau khổ trong suốt triệu năm qua. Nhưng con người - bị cầm tù trong đủ thứ nhãn hiệu, tư tưởng, bạo lực và nỗi sợ hãi - thì vẫn vậy. Con người vẫn sẽ giết chóc lẫn nhau, phá hủy tự nhiên, biến toàn bộ cuộc sống tươi đẹp trở nên một cuộc chiến của cuộc đời họ, nếu họ không nhận thức được ý nghĩ nào đang trói buộc mình.
Khi tôi đứng trên đường biên, nó hiển hiện. Nhưng ranh giới trong lòng tôi dần xóa nhòa. Khi tôi yêu quốc gia của tôi, nó có nghĩa mọi người cũng yêu quốc gia của họ. Nó có nghĩa khi trò chơi chính trị xoay vần, những người trên khắp thế giới này sẽ ôm ấp nhau hoặc đánh giết lẫn nhau. Nếu nó xảy ra bây giờ, và không ai mở mắt nhìn thấy, nó sẽ còn xảy ra mãi mãi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét