Giữa trưa, nắng như hắt lửa khiến con đường nóng rang như chảo.
Lớp không khí sát mặt đường gặp nóng thì bốc lên rùng rình và mờ ảo. Mỗi lần ô
tô chạy qua, con phố lại quặp mình trong đám bụi đặc quánh, hung hãn, bu vào từng
kẽ lá, xộc vào tận mặt người, gây ra thứ cảm giác ngột ngạt và ôi ả vô cùng.
Đếm đi đếm lại vài đồng lẻ trong cái ví lép xẹp, hắn lắc đầu
ngán ngẩm: “Sáng đến giờ mới được có một cuốc 20 nghìn, chỉ đủ bữa trưa, hi vọng
chiều nay kiếm thêm được được đôi ba cuốc, có tiền mang về nộp vợ”. Rồi hắn lại
nhìn sang mấy gã xe ôm khác cũng đang ngáp dài ngáp ngắn dưới những gốc cây cạnh
đấy, rồi lại tự an ủi: “Mình cũng còn may chán, có thằng từ sáng đến giờ chưa
được cuốc nào kia kìa!”
Từ xa, một chiếc xe tải ì ạch, rì rạch chạy tới, bám sau nó
là mớ bụi lồng lộn, cuồn cuộn. Hàng nghìn hộp bia nêm chật ních ở thùng xe phía
sau, thảo nào nó phải lăn ngắc ngư trên từng mét đường như thế. Hắn liếm đi liếm
lại bờ môi khô rát, mằn mặn vì mồ hôi, ràn rạn vì bụi, rồi ước thầm: “Giờ mà được
hụm bia kia vào mồm thì sướng phải biết
Đèn xi-nhan nhấp nháy, chiếc xe lù đù đánh lái, rẽ về hướng
trung tâm thành phố. Nhưng có vẻ tài xế đã bẻ cua hơi bó khiến bánh trước của
xe leo lên vỉa hè, nghiêng đi, lắc lư như chực đổ. Độ dốc của vỉa hè chưa đủ để
lật được cái xe, nhưng nó đủ để khiến hàng ngàn thùng bia bị dồn lại một góc. Rồi
khi cái thanh chắn mỏng manh phía sau xe không đủ sức giữ chúng lại nữa thì cả
đống bia khổng lồ ấy cứ thế nối đuôi nhau, ào ào văng xuống đường, tạo ra mớ âm
thanh hỗn loạn, loảng xoảng, lịch bịch, tiếng những lon bia nổ bôm bốp, bọt bia
xèo xèo, lếnh láng khắp mặt đường, hơi nóng bốc rừng rực, mùi bia thơm thơm,
hăng hắc xộc lên nồng nặc quyện chặt vào đám bụi cát mịt mù…
- Bia rơi ra đường kìa! Hôi đi! Hôi đi!!!
Từ trong những quán ăn, trong các ngôi nhà, trong mấy ngõ
ngách, người ta túa ra rầm rập, rầm rập! Tiếng gào thét, la hét, chửi bới,
giành giật làm náo loạn cả một góc phố bình yên. Họ nhao tới ôm khư khư và giữ
lấy những thùng bia còn nguyên vẹn như sợ có kẻ nào đó sẽ đẩy họ ra để vồ mất.
Mấy lão xe ôm cạnh hắn cũng đã vùng dậy và chồm tới từ lúc nào. Đương nhiên, hắn
cũng không thể đứng ngoài cuộc. Hắn đã vồ được 3 thùng lành lặn, bê khệ nệ trước
ngực, mắt vẫn ráo rác, chân vẫn đá đá, bới bới, cố kiếm thêm một vài thùng ngon
nghẻ nữa. Nhưng không còn, bởi hắn nhanh thì người khác cũng nhanh, ai mà chả
thích cướp được những thùng còn nguyên mác, nguyên tem, khô ráo. Tết nhất đến
nơi rồi, mấy thùng bia đó mà để lên bàn thờ thắp hương tổ tiên thì quá lịch sự,
hoặc cũng có thể đi tết bố vợ, tết thầy, oai lắm chứ!
Đúng là không còn thùng nào lành lặn thật, và giờ, họ quay
sang tìm những thùng ít bị rách nhất, những thùng vẫn còn hai phần ba, còn một
nửa, còn một phần ba, rồi sau nữa, họ nhặt từng lon, từng lon gom lại… Ai cũng
hăng say, hối hả, cũng muốn vơ, muốn giành được thật nhiều. Thế nhưng, có một
người đàn ông, cũng chạy cuống cuồng, cũng gào thét, cũng la hét, cũng nhao vào
chỗ đám đông đến kiệt sức mà chẳng thể ôm được một lon bia nào cho mình, cũng
không ai nghe tiếng van xin, cầu khẩn của anh ấy, để rồi cuối cùng anh ta bất lực,
quỳ sụp xuống đường, nhìn toán người hung hãn đang lồng lộn, xâu xé những
thùng, những lon bia, thứ mà chỉ vài phút trước đây vẫn là của anh ta, vẫn thuộc
về anh ta…
Hắn hí hửng chằng néo cẩn thận đám chiến lợi phẩm vừa giành
được lên xe rồi hối hả phi thẳng về nhà. Nhìn thấy chỗ bia này, vợ hắn chắc sướng
phải biết. Tết này, vừa có bia xịn uống mà lại vừa đỡ được một khoản kha khá.
Chứ nhà hắn, năm nào cũng phải mất mấy trăm nghìn tiền bia, mà nào có được bia
tử tế, toàn loại bia chai xanh chai đỏ, tem nhãn lòe loẹt, lem luốc, uống thì
chua lòm, nhạt thếch. Hoặc giả như bí tiền quá, hắn cũng có thể bán mấy thùng
bia này đi, chả được ngót nửa triệu bạc à? Bằng tiền hắn chạy xe ôm quần quật cả
chục ngày trời chứ ít đâu.
Đang lâng lâng tận hưởng thứ cảm giác khoan khoái, râm ran
trong người thì bất chợt, từ con ngõ nhỏ, một đám thanh niên choai choai, cởi
trần, mặc quần đùi, tóc tai xanh đỏ chạy băng qua đường, cắt qua đầu xe hắn. Hắn
đạp phanh cuống cuồng, và “RẦM!!!!”, chiếc xe đổ kềnh ra đường, lê đi một đoạn
dài, mấy thùng bia văng ra, bắn tung tóe. Đám choai choai đó thấy hắn bị ngã
thì cười rú lên khoái trá. Rồi một thằng trong đám hét lên:
- Bia rơi ra kìa, hôi đi, hôi đi chúng mày ơi!
Vậy là cả lũ lao tới giằng xé, giành giật những thùng bia của
hắn, vồ lấy cả những lon đang lăn lông lốc trên đường… Hắn chực nhào ra để giữ
lại nhưng không được, chân hắn đang bị cái xe đè lên, mắc vào gầm. Hắn toan lấy
tay đẩy chiếc xe lên thì chợt thấy đau nhói ở bả vai, hình như hắn bị trật gân,
và cái xe vẫn nằm im, không nhúc nhích. Hắn bất lực nhìn đám thanh niên đang chạy
xa dần, ôm theo cả số bia mà hắn phải vất vả xô đẩy, trầy trật chen lấn mới chiếm
được. Hắn nằm xoài trên mặt đường bỏng rát, tay đấm thùm thụp xuống những viên
đá dăm lạo xạo, mồm liên tục chửi rủa, gào thét những tiếng vô vọng…
- Ối làng nước ơi! Quân ăn cướp! Chúng nó lấy hết bia của
tôi rồi! Ối làng nước ơi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét