Để anh kể cho em nghe cuộc đời thanh niên khổ như con hổ của anh.
Thời thanh niên, xung quanh anh có khá nhiều thanh niên(!). Anh hay chia thanh niên ra làm ba loại: thanh niên thông minh, thanh niên đần độn và thanh niên không thông minh cũng chẳng đần độn, tức thanh niên nhạt nhẽo tầm thường. Hồi ấy anh quyết định rằng anh chỉ chơi với thanh niên thông minh thôi, vì anh cho rằng bọn đần độn và tầm thường thì không xứng đáng(!) (Toàn bộ sự chia chác này cũng là một sự đần độn vậy, nhưng tin anh đi, khi em còn đang đần độn thì em không biết là mình đần độn đâu).
Lại nói chuyện thanh niên thông minh, anh đem chia làm hai loại: thanh niên ồ de và thanh niên cay đắng. Thanh niên ồ de thì cách đếch gì cũng ồ de được. Họ đủ thông minh để ngửi cứt thấy thối, ngửi hoa thấy thơm, nhưng họ chỉ tập trung vào hoa thôi, hoặc giả nếu có bàn chuyện cứt, thì cũng chỉ bàn theo kiểu ồ de, không bao giờ bàn theo lối cách mạng. Hùng hổ cách mạng là đặc trưng của thanh niên cay đắng, trong đó tất nhiên có một đứa đần độn không biết mình đần độn, là anh.
Khổ lắm em ạ. Cái đếch gì cũng cay đắng được. Anh tưởng chỉ mình anh mới biết cứt thối. Anh tưởng sự tồn tại của cứt có thể chấm dứt ngay nếu ai ai cũng nghiêm túc như mình. Anh mơ đến một đất nước kia nơi toàn hoa thơm cỏ mượt và vắng hẳn mùi cứt. Và những ai không suy nghĩ như anh, trừ bố mẹ ông bà anh ra, anh đều liệt vào hạng vô cảm, ngu si, đáng vứt đi cả.
Nhờ thông minh như thế nên anh cay đắng sống một mình suốt tuổi thanh niên. Anh nghe nhạc già, mình đọc sách già, mình chơi với người già. Mở mắt ra là cứt ập vào người: toàn những thứ thối tha del thể nào mà chấp nhận được. Thế mà cái bọn ồ de kia và những bọn khác vẫn cứ phơn phớn lên như một lũ rồ, !@#$%^&*()&( chúng nó chứ!
Cho đến một ngày, em ạ, không có chuyện gì xảy ra cả. Cứt thì vẫn hoàn cứt. Lũ thanh niên trước kia nay đã già đi, thông minh hay đần độn rồi thì cũng gia nhập tập hợp thanh niên nhạt nhẽo tầm thường cả, đẻ ra một đống con và post một đống hình lên Facebook. Anh cũng già lắm rồi, nhưng del có gì để post, ngoài thỉnh thoảng mấy câu chửi rủa vặt vãnh. Cay đắng vô cùng.
Đến một ngày khác nữa, vẫn không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh quyết định là mình khổ quá đủ rồi. Anh cảm thấy là sự cay đắng ở bên trong anh đã quá nặng, quá nhiều, quá độc hại đến mức cơ thể mình buộc phải tống khứ nó ra theo đường hậu môn, nói như Nguyễn Đức Sơn là một ngày kia rảnh rỗi leo lên trời, ỉa. Xong thì anh thấy nhẹ nhàng lắm. Trong lúc bâng khuâng như thế, anh nhận ra một điều hết sức quan trọng: rằng thực ra, cùng một lúc, anh vừa thông minh, vừa đần độn, vừa nhạt nhẽo tầm thường, vừa ồ de lại vừa nghiêm túc.
Nhưng anh không còn cay đắng nữa.
Có mùi gì thơm thơm ngọt ngọt ở quanh đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét