Em, người đang cô độc, tủi thân, khóc lóc vật vã, nhục nhã ê chề.
Em, người đang hạnh phúc, lâng lâng, vui sướng tràn trề, bay cao hơn đập đá.
Em, người đang không cảm thấy gì cả và khổ sở vô cùng vì không cảm thấy gì cả.
Nếu em biết rằng đéo ai quan tâm thì em có thôi đau khổ / vui sướng / hay cảm thấy bất cứ điều gì em đang cảm thấy hay không?
Anh nói thật đấy, không đùa. Chuyện này nghiêm trọng hơn là em tưởng. Bởi vì hình như em đang làm tất cả những gì em làm và em đang cảm thấy những gì em cảm thấy, bởi vì em cần/muốn/căm ghét/sợ hãi sự quan tâm của người khác.
Nhưng đéo ai quan tâm đâu. Người ta cũng như em, ai cũng chỉ quan tâm đến chính mình mà thôi.
Hãy hiểu điều này cho thật rõ.
Chúng ta sinh ra với sáu giác quan. Chúng ta quan sát thế giới bằng cách nhìn, nghe, chạm, nếm, ngửi và tư duy. Suốt đời chúng ta có mỗi một việc ấy thôi – quan sát thế giới, nhận thức thế giới, và tìm cách hiểu cho được tại sao chúng ta lại đứng ở đây giữa thế giới. Đấy là lý do tại sao Mark Twain lại nói có hai ngày quan trọng nhất cuộc đời em, đấy là ngày em sinh ra và ngày em hiểu được tại sao.
Thế và, thực tế là đại đa số, ý anh là hầu như toàn bộ, 99,99% nhân loại xung quanh em không ai hiểu tại sao. Họ không hiểu tại sao họ lại đang đứng chỗ họ đang đứng, làm việc họ đang làm, cảm thấy thứ họ đang cảm thấy. Họ không biết mình là ai. Vì không biết mình là ai, nên họ tìm kiếm định nghĩa bản thân họ TỪ NGƯỜI KHÁC. Anh thấy tôi có đẹp không? Em thấy tôi có giỏi không? Bạn thấy mình có thú vị không? Xe mình có đẹp không? Nhà mình có to không? Con mình có xinh không? Có à, hihihi. Không ư, buhuhu.
Khi em bước vào một căn phòng (một lớp học, một nhà ga, một chỗ nào có đông người), em sẽ nghĩ ngay rằng ối, họ sẽ nghĩ gì về mình đây. Mình mặc thế này có ổn không? Trông mình có ngu không? Mình vừa ị xong nhưng không rửa tay, có ai biết không nhỉ?
Nhưng em ạ, đéo ai quan tâm đâu.
Chính họ cũng đang tự hỏi là họ có ổn không trong mắt em. Ai cũng đang tự hỏi là mình có ổn không TRONG MẮT NGƯỜI KHÁC. Ừ, anh biết, lố bịch bỏ mẹ đi được, nhưng kiểu nó là vậy. Có phải tự nhiên mà Satre là tuyên bố “người khác là địa ngục” đâu em.
Giờ thì em biết bí mật vĩ đại nhất của loài người rồi đấy. Thực ra còn một bí mật khác, đấy là khi em biết mình là ai, em hiểu tại sao em lại ở đây, tự nhiên em sẽ không còn băn khoăn mấy về bản thân mình nữa. Lúc đó, em sẽ quan tâm đến người khác, quan tâm thực sự, mặc kệ họ có quan tâm đến em hay không. Lúc đó, em sẽ được tự do.
Còn bây giờ, đừng buồn nữa. Đứng dậy, đi ăn cái gì ngon, xem cái gì hay, hoặc chơi cái gì thật đã. Rồi sáng mai thức dậy sau khi ngủ một giấc dài, em hãy làm ngay cái điều em đã muốn làm từ lâu mà không dám làm. Đến nói với sếp em rằng sếp ngu như lợn. Đến nói với bạn gái mà em để ý lâu nay rằng ôi em xinh vãi linh hồn hãy ngủ với anh đêm nay. Đến nói với bố mẹ em rằng em cần phải dọn ra ở riêng đây. Anh không biết em xử lý từng trường hợp cụ thể thế nào, thành công hay ăn tát, bởi vì, thực lòng mà nói, anh đéo quan tâm.
Và đéo ai quan tâm cả. Nên em hãy cứ sống đi.
Thế nhé.
Yêu em,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét