Em,
Anh biết mấy hôm nay em đang hoang mang, bởi đất nước mình đang rơi vào một giai đoạn bất ổn. Từ những mảnh vụn tin tức tung tóe khắp nơi, chúng ta không thể biết được điều gì thực sự đang diễn ra, và điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu, và mây đen đang kéo lên phía chân trời. Có quá nhiều câu hỏi đang cuộn xoáy trong lòng em.
Từ nhỏ đến lớn, chúng ta không bao giờ được dạy rằng nên nuôi dưỡng những câu hỏi. Ngược lại, các câu hỏi bị né tránh, bị vùi dập. Chúng ta được dạy phải ngoan, phải vâng lời, phải hiểu thế nào là đúng-sai, từ những người lớn vốn thường làm ngược lại những lời họ dạy. Mà kể như nếu họ có làm đúng, thì cái thế giới đúng-sai ấy của họ mới hạn hẹp làm sao, mới cũ kỹ làm sao, mới khô cứng làm sao. Em có quá nhiều câu hỏi, em thấy nghi ngờ nhiều thứ. Em muốn làm ra cái gì mới, cái gì hay, cái gì vượt ra khỏi những khuôn khổ cũ, những giới hạn cũ. Cuộc trưởng thành của em không biết từ bao giờ trở thành một cuộc tranh đấu. Toàn bộ năng lượng tuổi trẻ của em đáng ra phải dùng cho tưởng tượng, cho sáng tạo, thì lại dùng để chống lại một hệ thống khổng lồ chưa bao giờ muốn em được tự do. Dần dần, cùng với áp lực vô hình của cuộc sống thường nhật, những câu hỏi của em bị đẩy sâu hơn vào lòng, bị nhốt lại, bị khóa kín.
Anh đã sống toàn bộ tuổi trẻ của mình với những câu hỏi. Anh là ai? Anh từ đâu đến? Mọi điều xung quanh đã, đang và sẽ diễn ra, tại sao chúng lại như vậy? Anh phải làm gì? Anh phải đi đâu? Lúc bạn bè đang đá bóng, anh đọc Hoàng Tử Bé và nghĩ miên man về vũ trụ, về con người. Lúc bạn bè chơi game, anh đọc Rừng Nauy và nghĩ rất nhiều về cái chết. Lúc bạn bè ra trường lao đầu vào kiếm việc, anh vẫn còn nghĩ mãi về những vấn đề nội tại của đất nước mình, và của chính mình. Cho đến tận bây giờ, khi mà mọi thứ đã tương đối rõ ràng hơn, không một ngày nào anh không sống cùng và ôm ấp những câu hỏi.
Bởi vì thế giới sẽ không có vấn đề gì nếu em không đặt câu hỏi. Con mèo không đặt câu hỏi, con chim không đặt câu hỏi. Những người tự cho rằng mình quá bận rộn, quá tự ti hoặc quá tự tin cũng không đặt câu hỏi. Với những người không đặt câu hỏi, thế giới bao giờ cũng ổn cả, mọi điều đều có vẻ logic, đều có thể lý giải theo cách mà những người đi trước mình đã lý giải. Họ chấp nhận và hài lòng với thế giới đó. Cho đến khi đất dưới chân họ rung chuyển. Lúc đó họ mới hốt hoảng cái gì vậy? Tại sao? Tôi phải làm gì?
Em thương,
Thế giới xung quanh em là một thực thể rộng lớn, phong phú, phức tạp. Bản thân em cũng là một vũ trụ rực rỡ, nhiều chiều và tràn đầy tiềm năng. Các câu hỏi đúng sẽ là ánh sáng soi đường giúp em khám phá cả bên ngoài lẫn bên trong, giúp em khai thác nguồn năng lượng vĩ đại được trao cho em ngay từ buổi đầu em lọt lòng mẹ, giúp em thấu hiểu thế giới và yêu thương thế giới nhiều hơn. Chỉ có sự ngu dốt, sự hèn nhát, sự tuân phục vô điều kiện mới khiến cho thế giới này nhiều sự lãng phí đến thế, nhiều mâu thuẫn đến thế, nhiều chiến tranh đến thế.
Để kết, anh gửi cho em đoạn trích này của nhà thơ Rainer Maria Rilke:
“Hãy kiên nhẫn với những gì còn vướng mắc trong lòng em, cố gắng yêu lấy những câu hỏi, như yêu những căn phòng đóng kín và ôm ấp những cuốn sách viết bằng thứ ngôn ngữ xa lạ. Đừng vội tìm kiếm ngay bây giờ những câu trả lời, chúng chưa được trao cho em vì em chưa đủ khả năng để sống chúng. Vấn đề cốt lõi là, cần phải sống tất cả mọi thứ. Sống những câu hỏi ngay bây giờ. Có thể nhờ thế mà em sẽ dần dần, dù em không nhận ra, một ngày kia em sẽ sống gần hơn với câu trả lời.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét