Đất
đai nào phải thuộc về tôi, tôi đứng trên đất, tôi chạm vào đất, tất cả chúng
tôi lớn lên từ đất.
Cây
cỏ nào phải thuộc về tôi, cỏ mọc trên đất, cây đứng giữa trời, đều là bạn thân
của đất và của tôi.
Muôn
thú đâu phải thuộc về tôi, chim trên trời, cá dưới nước, ngàn vạn loài trong tự
nhiên, thuận theo tự nhiên mà sống, hòa hợp với vũ trụ.
Con
người đâu phải thuộc về tôi, cha mẹ tôi sống, bạn hữu tôi sống, trải bao nhiêu
khó khăn, vui buồn sướng khổ trên đời, mỗi người một sinh mệnh.
Chính
bởi mọi thứ trên thế gian đều liên kết với nhau, nên mới không có sở hữu. Tôi
yêu đất nhưng mảnh đất không phải là của tôi dù tôi bỏ tiền mua nó, xây nhà
trên nó. Cái cây không phải là của tôi dù tôi chăm nó từ hạt giống, tưới nước
đuổi sâu. Con người không phải là của tôi dù tôi thân thuộc với họ như thế nào.
Sự liên hệ với nhau đó tinh tế nên nếu không cảm nhận được, tôi phải sở hữu, sở
hữu để gắng tạo ra trong mình một mối liên hệ với cái cây, con thú, hay với người
khác.
Tôi
thấy hao phí năng lượng với việc đấu tranh nhằm sở hữu cái này hay cái khác, và
cả đối với con người nữa. Ngoài việc chiếm đoạt và sở hữu, tôi tự hỏi con người
còn có thể làm gì? Với nghệ thuật, với niềm tin và không tin, với thiên nhiên
và nhân tạo… đã luôn có những điều phát sinh từ ham muốn sở hữu và cũng có những
điều sinh ra mà chẳng thuộc về ai hay cái gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét