Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015

Gã điên

Người ta gọi hắn là gã điên, bởi không ai biết hắn tên gì, từ đâu và tại sao lại tới cái làng này. Chỉ biết rằng, một buổi sớm, người ta thấy một gã bẩn thỉu, đen đúa, tóc dài ngang lưng, lòa xòa, hôi hám, lang thang, xới tung từng đống rác rưởi ngoài đầu chợ, lặt lạnh từng miếng bánh thừa, từng mẩu thịt vương vãi, cho lên mồm nhai nghiến ngáu.
Dù là miếng thịt đã ôi thiu hay còn tươi vết máu, dù là mẩu bánh sạch sẽ hay đã bị người đi đường giày xéo bết bê, thì hắn vẫn ăn rất ngon lành, và giọng cười thì vẫn thỏa thuê như thế.

Buổi chiều, khi vãn chợ, và khi tất cả những đống rác đã bị xới hết, hắn lại khật khừng trở về cái vườn chuối hoang cạnh bờ sông, nằm ngủ ngon lành. Chẳng biết từ bao giờ, vườn chuối um tùm ấy đã trở thành nhà của hắn, nóng thì hắn nhảy xuống sông tắm, đói thì lội ven bờ vồ cua, chộp cá. Thậm chí, có lần, người ta còn thấy hắn nhai cả một con ngóe sống rau ráu trong mồm.

Ban ngày, thường là hắn rất hiền lành, chỉ về đêm, những cơn điên mới lại hành hạ hắn. Một đêm chớm hè của vài ba năm về trước, khi xóm làng và con sông đang chìm trong giấc ngủ êm đềm, bỗng từ vườn chuối hoang ré lên những tiếng gào thét hãi hùng, xé tan cái không gian đêm im ắng, tịch liêu. Tất cả các nhà ven sông đều bừng tỉnh và đổ hết ra đường. Rồi họ thấy từ vườn chuối hoang, một bóng đen chạy vụt ra, nhảy chồm chồm dọc bờ sông, miệng gầm rú những tiếng ghê rợn, rồi cái bóng ấy bơi ùm ũm qua sông, băng băng trên những thửa ruộng đương mùa lúa trổ bông, nó không la hét nữa mà lại cười sằng sặc, tiếng cười mang mang khắp cánh đồng, hun hút tận cuối dòng sông.

Kể từ hôm đó, đám dân cư quanh vùng dần quen và rồi không còn giật mình hay sợ hãi với những tiếng la hét, gào thét, hay những tràng cười ré lên the thé vọng vào từ bãi sông trong những đêm thanh vắng nữa. Giờ, mỗi lần nghe thấy thế, họ chỉ thở dài và chép miệng: “thằng điên!”. Họ chẳng hơi đâu mà quan tâm, bởi suy cho cùng, gã cũng chẳng ảnh hưởng lắm tới cuộc sống của họ.

Nhưng đó chỉ là trước đây thôi, chứ độ này, người trong làng, ai cũng lo sốt vó, nhất là mấy chị em phụ nữ. Giờ, vào buổi đêm, chị em sợ nhất là phải đi qua cái vườn chuối hoang ấy, bởi chẳng biết lúc nào gã điên ấy sẽ nhào ra, bế thốc họ xuống vườn rồi hãm hiếp. Nhiều vụ lắm rồi! Một vài người may mắn vùng vẫy ra được, nhưng cũng không ít cô đã bị gã giày vò, làm nhục. Dân quanh vùng đã báo chuyện này lên chính quyền xã, nhưng đợt này, xã đang bận thu thuế má, rồi lại chuẩn bị bầu cử, thành ra chưa thấy ai xuống điều tra, xem xét được gì. Vì thế, cái nỗi lo vô hình ấy vẫn cứ nơm nớp, lơ lửng trên đầu.

Đêm nay trăng non, đã vậy lại còn bị những đám mây dày quánh bao phủ, thành ra bầu trời giờ trông như một cái vòm trắng đùng đục, nhờ nhờ. Cái vườn chuối hoang vì thế cũng chỉ là một mảng màu xám xịt, nhợt nhạt, khó nhận rõ mặt người. Từ khi rộ lên mấy cái vụ gã điên rình mò hiếp dâm ấy, ban đêm, người ta đã ít qua lại đoạn đường này hơn. Là ít thôi, chứ việc cần đi thì vẫn phải đi, vả lại, cũng chẳng còn con đường nào khác để ra khỏi cái làng này ngoài con đường có vườn chuối hoang ven sông ấy.

Có tiếng loẹt xoẹt, hình như ai đó đang đi tới?! Quả đúng vậy! Và dẫu là dưới thứ ánh sáng nhom nhem của mảnh trăng non trong một đêm mây mù thì vẫn không khó để nhận ra đó là bóng một người đàn bà. Cái bóng đó đi rất vội, tất tả, nhất là khi qua cái chỗ vườn chuối um tùm, đôi chân ấy càng lộ vẻ cuống quýt, bước nhanh như chạy, hệt như một đứa trẻ sợ ma phải một mình băng qua khu nghĩa địa.

Thế nhưng, cái bóng đen từ trong vườn chuối còn nhanh hơn. Nó nhào vụt tới, bịt chặt miệng người phụ nữ ấy rồi kéo rốc ả xuống vệ sông, lôi xềnh xệch vào trong vườn. Ả ra sức vằng vẫy và kêu cứu, nhưng đôi cánh tay lực lưỡng của con quỷ râu xanh như hai thanh thép nguội đang quặp chặt lấy ả, rồi cả cái bàn tay thô ráp, sần rộp bóp ngạt hết miệng ả, khiến cho những quẫy đạp trở nên thừa thãi, những tiếng kêu cứu chẳng thể thoát ra thành tiếng, cứ tưng tức, ưng ức trong miệng, nghe vô vọng như tiếng một con chó vừa bị bọn trộm siết vào cổ cái thòng lọng, kéo đi lê lết.

Cái bóng đen vật ngửa ả ra vườn chuối, rồi chồm lên điên cuồng. Ả cũng chẳng vừa, vẫn giãy giụa, quằn quại, đôi bàn tay quờ đi quờ lại, chống cự dữ dội. Người đàn ông giờ giống như một con thú hoang, hắn dùng hai chân ghì chặt hai cánh tay của người đàn bà ấy lại, một tay vẫn bịt miệng, tay còn lại giựt tung mấy cái cúc sơ mi, xé toạc cái áo ngực của ả rồi vục mặt xuống hít hà. Bất thình lình, người đàn bà nghiêng đầu rồi cắn một cái thật mạnh vào ngón tay hắn. Hắn rú lên đau đớn, tưởng như ngón tay mình sắp đứt rời. Chỉ chờ có thể, ả đàn bà túm chặt lấy mớ tóc lòa xòa của hắn hất mạnh ra…

Roạt!!! Mớ tóc giả trên đầu người đàn ông rơi xuống, gã sững sờ, và ả cũng sững người theo. Dưới ánh sáng nhập nhoạng, mờ mờ, ả vẫn nhận ra, người đàn ông này quen lắm! Đúng rồi! Là lão Nghị, đúng lão Nghị rồi!

- Thì ra là ông à? Hóa ra là ông…?

Biết đã bị lộ, lão Nghị lập tức rúm người lại, chẳng còn chút dấu vết nào của cái điên cuồng, hung hăng vừa mới đây nữa…

- Suỵt! Bé mồm thôi! Làng nước nghe thấy bây giờ!

- Vậy ra, mấy vụ trước, cũng đều là ông…?

- Đã bảo là bé mồm thôi cơ mà! Tôi xin cô! Tôi cũng chưa kịp làm gì mà! Chỗ người cùng làng, cùng xã, xin cô giữ bí mật chuyện này giúp cho, tôi sẽ không để cô thiệt. Nếu lộ ra, tôi mất mặt, còn cô cũng chẳng vinh dự gì.

- Ông không để tôi thiệt? Nghĩa là sao? Tôi chưa hiểu lắm!

- Thì cái vụ thằng con cô uống rượu say, đập phá, rồi chém người ở quán tôi bữa trước, tôi sẽ lờ đi, không kiện lên xã nữa; và cả số tiền chồng cô vay hôm đám cưới con út, tôi cũng sẽ xí xóa cho. Được chưa?

- Ông nói thật chứ?

- Thật! Tôi mà nói điêu, cô cứ đem chuyện này rêu rao khắp làng xã cho tôi chết nhục! Còn nữa, sắp tới mà quán tôi có mướn thêm người rửa bát, bưng bê, nhất định tôi sẽ nhận cô vào làm, trả lương cao gấp rưỡi người khác. Ối người muốn làm ở quán tôi mà không được đấy!

Ả nghe vậy thì có vẻ xuôi rồi, liền chỉnh lại áo quần, phủi bụi đứng dậy, toan về. Nhưng rồi ả chợt khựng lại như vừa nhớ ra điều gì…

- Ông không phải là gã điên, vậy gã điên đâu rồi?

- Nó nằm chết dí trong góc vườn kia kìa, tôi chỉ quẳng cho nó nắm cơm có tẩm thuốc là nó ngủ đến sáng mai luôn!

Ả không nói gì, chỉ cười rồi lặng lẽ men theo con đường vắng vẻ trở về nhà. Giờ, bước chân của ả thong thả lắm, chả còn vẻ sợ hãi, vội vàng như lúc trước!

Lẽ thường, càng về khuya, trăng sẽ càng sáng, nhưng đêm nay, càng khuya, những đám mây xám xịt, đặc quánh lại càng đua nhau kéo về bủa vây bầu trời, khiến cho ánh trăng mỗi lúc thêm mờ mịt, đen trắng chập chờn. Và đêm nay, lại là một đêm con sông, cánh đồng và khu làng nhỏ yên bình, bởi chẳng phải nghe tiếng gã điên thét gào, chẳng phải nghe tiếng khóc, tiếng cười hòa vào nhau hỗn độn…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG