Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

VẠN NĂM ĐM (ĐAM MÊ)

Một năm rời đi và bước đến, sớm và tối, nắng và mưa. Người già bảo người trẻ: “Tuổi già không phải như mặt trời xế bóng. Mỗi ngày trôi qua, ta cảm giác như một năm tròn. Ta tưởng tượng mình như đã hàng trăm tuổi rồi.” 

Người trẻ thích làm đồ mộc. Người già thích ngâm thơ. Thanh niên dưới núi mỗi năm đều bảo nhau đi thành phố học lấy cái đam mê. Người trẻ cũng theo bạn bè đi xa. 

Bạn hỏi: “Thích làm gì?”. Người trẻ đáp rằng thích làm mộc. Thế là rủ nhau học làm mộc ở phố. Ngày tuyển thợ chính thức, xưởng chọn người bạn vào làm. Người trẻ bị loại. Chủ xưởng nói chưa đủ đam mê. 

Người trẻ về núi, rốt ráo kể lại chuyện dưới phố. Người già bảo người trẻ: “Mặt trời, mặt trăng, gió, cây, muông thú, chẳng loài nào không đam mê cả. Chúng đam mê khi chúng tự do. Đam mê hay sở thích, ấy chỉ là tên gọi. Sao lại ưu buồn bởi cái tên? Chừng nào còn thích thì làm.” 

Người trẻ vẫn làm mộc. Sống với muôn loài, người trẻ cũng thấy như một trăm năm trôi qua. Người trẻ vẫn đam mê, nhưng quên đi mất hai từ đam mê đi rồi. Mọi đam mê chỉ là đam mê cuộc sống – người già nhủ – trong thiên nhiên không có khái niệm, không có lý tưởng, không có mục đích, không có mâu thuẫn. Con người nổi trội bởi tư duy nhưng cũng bị bó buộc bởi tư duy. Không có câu hỏi nào có thể bị chấm dứt bởi những câu trả lời. 

Một năm bước đến và rời đi, tối và sớm, mưa và nắng. Người già và người trẻ sống im lặng như họ đã sống hàng vạn năm trong đời mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LÊN ĐẦU TRANG